Lên tới lầu hai, người đàn ông mặt đen đưa mọi người tới bàn, ngồi xuống rồi vẫn muốn ở lại tiếp tục phục vụ nhóm Diệp Viễn, nhưng anh lại bảo người đó hãy rời đi.
Bất đắc dĩ, người đàn ông mặt đen đành phải lưu luyến rời đi.
Người đàn ông mặt đen vừa đi thì lầu hai lại xuất hiện thêm bốn người.
Hai người trong đó chính là Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn, hai người còn lại là Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.
Khi Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ nhìn thấy Diệp Viễn cũng có mặt ở đây.
Thì kẻ thủ gặp nhau, nhìn thôi cũng đỏ mắt.
Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi lập tức nhớ tới sự nhục nhã khi bị nhà hàng Hào Đình đuổi ra ngoài lần trước.
Tuy bọn họ thấy Sở Vân Phi cũng có ở đây, nhưng bên cạnh họ lại có Ngọc Lâm Phong, người đứng đầu tứ đại công tử Giang Bắc.
Ngọc Lâm Phong còn mạnh hơn nhà họ Sở rất nhiều.
Hơn nữa, Ngọc Lâm Phong chính là chủ nhân của anh họ Lý Tử Hàn nhà anh ta, có quan hệ này, anh ta hoàn toàn không sợ Sở Vân Phi.
Thậm chí còn có thể mượn khí thế của Ngọc Lâm Phong để giải quyết luôn cả Sở Vân Phi, báo thù cho những lần trước.
Về phần Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống bên cạnh anh thì Lý Thiên Vũ hoàn toàn không biết.
Vả lại, bấy giờ Thẩm Tư Phàm còn mặc cái quần cộc và áo ba lỗ, nên anh ta trực tiếp xem Thẩm Tư Phàm là một người bình thường.
Lâm Phi Phi bên cạnh thì không nghĩ nhiều như thế, cô ta nhìn thấy Diệp Viễn dám xuất hiện ở nơi này.
Nhớ tới nỗi nhục nhã lần trước, lập tức mở miệng chửi bới.
“Con mẹ anh, Diệp ngu ngốc, con rệp rác rưởi này mau cút khỏi đây ngay, nơi này không phải là chỗ cho anh…”
Thế nhưng, Lâm Phi Phi còn chưa nói xong.
Diệp Viễn đã giơ tay tát cho Lâm Phi Phi một cái.
Lý Tử Hàn thấy thế thì sắc mặt chợt lạnh, định ra tay thì bị Ngọc Lâm Phong ngăn cản.
Lúc này Lý Tử Hàn mới nhớ tới nội quy nơi này.
Mà Sở Vân Phi và Thẩm Tư Phàm cùng Phạm Thống đều giật hết cả mình.
Bọn họ vừa mới nói cho Diệp Viễn biết quy tắc không được ra tay ở nơi này, thì anh đã đánh người rồi.
Khách trong quán cũng không kịp phản ứng lại.
“Người đâu, đánh người này, cứu mạng!”
Lúc này, Lý Thiên Vũ đột nhiên rống họng gào lên.
Thật ra, anh ta cũng biết nội quy của nơi này, nên lúc nãy mới cố tình để yên không cản Lâm Phi Phi, mục đích là để Lâm Phi Phi chọc tức Diệp Viễn.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ mặt đen đang tức giận bước xuống từ trên cầu thang lầu ba.
Lần này, mọi người đều nghĩ bọn Diệp Viễn tiêu tùng rồi.
Lại dám đánh người ngay trước mặt tên mặt đen đó, đúng là vả bôm bốp vào thể diện của người ta.
Lý Thiên Vũ vô cùng đắc ý, thậm chí anh ta còn tưởng tượng ra dáng vẻ thê thảm của Diệp Viễn.
Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống là người đầu tiên đứng lên, định xin xỏ cho Diệp Viễn.
Nhưng họ còn chưa mở miệng, thì đã thấy người mặt đen tung một cước đá mạnh vào ngực Lý Thiên Vũ.
“Rầm!”
Cơ thể Lý Thiên Vũ bay thẳng từ lầu hai, va vào cửa sổ và văng ra ngoài.
Cuối cùng, nặng nề rơi xuống nền đất cứng rắn ngoài kia.
Không hề la lên dù chỉ một tiếng, Lý Thiên Vũ đã chết ngất mất rồi.
“Thật lòng xin lỗi các vị khách quý, làm phiền đến mọi người rồi!”
Người đó chẳng những không giải quyết Diệp Viễn, mà còn đá văng Lý Thiên Vũ, rồi lại xin lỗi đám Diệp Viễn.
Lâm Phi Phi không thể nhịn được.
“Tại sao anh lại đánh chồng tôi, rõ ràng là tên khốn rác rưởi này động tay động chân…”
“Bốp!”
Lâm Phi Phi còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, người đàn ông mặt đen đó lại nhìn sang Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn.
“Các người kiếm chuyện gây sự trước, tôi xử lý như thế, hai người có phục không?”
Đối mặt với người đó, Ngọc Lâm Phong lại có cảm giác mình đang đối mặt với cả ngọn núi lớn không cách nào vượt qua được, khiến anh ta có cảm giác núi Thái Sơn đè nặng trên đầu.
Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nói.
“Không dám!”
“Nhớ kỹ, đừng có gây chuyện ở chỗ của tôi, nếu không kết quả sẽ giống với bọn họ!”
Người đó lạnh lùng đảo mắt nhìn những người đang có mặt ở đây.
Tất cả đều bị áp lực mạnh mẽ của người đó khiến cho cúi đầu, không dám đối diện.
Sau khi người mặt đen rời đi, Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn tìm chỗ trống ngồi xuống.
“Chết tiệt”.
Lý Tử Hàn có chút khó chịu.
.