Chương 306
“Má nó thứ rác này, chán sống rồi!”
Khi Chử Tân Vũ ra lệnh cho người của mình nổ súng giải quyết kẻ phá hỏng chuyện quan trọng của anh ta.
Thì Lục Viễn đã lên tiếng trước.
“Thằng ranh này cứ để cho tôi, hôm nay tôi nhất quyết phải rút gân lột da, nghiền xương nó thành tro tàn!”
Lúc nãy khi Diệp Viễn sỉ nhục người dạy dỗ mình đã khiến anh ta có ý muốn giết người rồi.
Bây giờ Diệp Viễn lại phá hỏng chuyện của anh ta và Chử Tân Vũ, điều này khiến anh ta càng ghi hận Diệp Viễn.
Hơn nữa lúc nãy Diệp Viễn còn thi triển Thập Tam Châm của Quỷ Môn, tuy anh ta không chắc thứ Diệp Viễn đã làm có phải là Thập Tam Châm của Quỷ Môn thật hay không.
Nhưng dù là thật hay giả, thì cũng không thể để Diệp Viễn tiếp tục sống sót.
“Ranh con, hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là thủ đoạn của võ giả!”
“Đi chết đi!”
Lục Viễn quát lớn một tiếng, nắm đấm chợt siết lại, như một cơn gió sắc bén nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy tốc độ của Lục Viễn, cùng với sức mạnh của nắm đấm kia, sắc mặt Thư Vạn Thanh bỗng chốc hóa thành tro tàn.
Ông ta biết, Diệp Viễn chết chắc rồi.
Đồng thời cũng vô cùng hối hận, hối hận vì mình không chịu đồng ý với Chử Tân Vũ sớm.
Mà người đẹp cổ trang bên cạnh muốn cứu Diệp Viễn, nhưng tốc độ của Lục Viễn quá nhanh, nhanh đến mức cô ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thư Uyển Nhi bên cạnh Thư Vạn Thanh không đành lòng nhắm hai mắt lại, không muốn thấy cảnh Diệp Viễn bị một đấm đánh tan tành.
Thế nhưng chờ đợi mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Diệp Viễn, ngược lại là tiếng hét đầy khiếp sợ của Lục Viễn.
“Sao lại như thế?”
Thư Uyển Nhi vội vàng mở mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Viễn vẫn nhẹ nhàng thoải mái đứng yên đó.
Mà một tay anh thì đang cầm lấy tay Lục Viễn.
“Mày cũng là võ giả ư?”
Lục Viễn không thể tin nhìn Diệp Viễn.
Lúc nãy anh ta đã dồn hết sức, muốn một đấm khiến Diệp Viễn nổ chết.
Lại không ngờ được một đấm mình dùng hết sức lại bị Diệp Viễn bắt lấy nhẹ nhàng như thế.
Diệp Viễn không trả lời câu hỏi của Lục Viễn, mà chỉ khinh thường nói.
“Rác rưởi dạy dỗ ra đồ đệ, quả nhiên cũng chỉ là rác mà thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn nhấc chân lên đá mạnh vào ngực Lục Viễn.
Không có gì bất ngờ, cơ thể Lục Viễn như viên đạn đã ra khỏi họng súng, lao vụt đi như tên bắn.
Cuối cùng nện mạnh vào vách tường cách đó không xa, chậm rãi rơi xuống.