Chương 299
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, cũng tung ra một đấm.
“Rầm!”
Hai cú đấm va chạm vào nhau, Diệp Viễn vẫn thoải mái đứng yên tại chỗ.
Còn Lục Viễn lại bị anh đánh lùi lại vài bước.
Điều này khiến sắc mặc Lục Viễn lại càng thêm khó coi.
“Má nó, lại còn dám ra tay với tao, hôm nay mày nhất định phải chết!”
Khi Lục Viễn lại định ra tay, đánh chết Diệp Viễn.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, ông lão trước đó hoảng sợ lao ra ngoài.
“Không ổn rồi ông chủ, bệnh tình cô chủ trở nặng hơn rồi!”
“Cái gì!”
Sắc mặt Thư Vạn Thanh lập tức thay đổi, vội vàng vọt tới trước mặt Lục Viễn nói.
“Thần y Lục, mong cậu có thể ra tay cứu lấy con gái tôi với!”
“Ranh con, chờ tao chữa bệnh xong rồi sẽ quay lại giải quyết mày!”
Nói xong, Lục Viễn bèn xoay người vào phòng.
“Người đâu, mang thằng ranh này vào trong cho tao đã!”
Sau khi Chử Tân Vũ ra lệnh, mấy kẻ áo đen vạm vỡ phía sau lập tức tóm lấy mấy người Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không phản kháng, theo vào trong phòng, bởi vì anh vẫn chưa có được cỏ Địa Linh.
Vào trong, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh như băng đập vào mặt.
Trong phòng, điều hòa cùng với mọi thứ có thể sưởi ấm được đều chạy hết công suất, nhưng trong này vẫn lạnh đến rợn người.
Bấy giờ, mấy ông lão râu tóc bạc trắng đang cùng nhau đứng trước chiếc giường lớn được chế tạo bằng gỗ đàn, ai cũng cau mày, cơ thể khẽ run.
“Lũ vô dụng này, cả đám ai cũng nhận mình là thần y mà, sao bây giờ lại giả câm giả điếc hết vậy?”
Đối mặt với lời mắng chửi của Thư Vạn Thanh, đầu họ lại cúi xuống thấp hơn.
Bấy giờ Diệp Viễn xuyên qua đám người, trông thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn đôi nét trẻ con.
Thế nhưng bấy giờ đôi mày thanh tú kia lại kết một lớp bông tuyết dày, cả người không ngừng lạnh run.
Diệp Viễn vừa nhìn đã nhận ra, cô gái đó trúng hàn độc, hơn nữa còn trúng rất nặng, khí lạnh trong phòng đều xuất phát từ cơ thể cô ta.
“Cút ra hết ngay cho tôi!”
Lục Viễn rống to một tiếng, khiến sắc mặt mấy ông lão kia đều thay đổi.
Trong đó có một người khó chịu quát: “Ranh con, cậu là cái thá gì! Mà dám bảo bọn tôi cút!”
“Rầm!”
Nhưng chào đón ông ta chính là một chưởng đầy bá đạo của Lục Viễn.
“Cả tôi cũng không biết mà còn dám đứng đây lải nhải càu nhàu”.