Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 277




Chương 277

“Diệp Viễn, chỉ cần anh có thể chữa khỏi hai chân cho em trai tôi, có bắt tôi làm trâu làm ngựa cũng được nữa!”

Diệp Viễn nhanh tay lẹ mắt kéo Phùng Tiêu Tiêu lại: “Đừng như thế, chúng ta là bạn bè, tôi giúp cô là chuyện nên làm thôi. Vả lại hôm nay em trai cô chịu khổ thế này đều do tôi mà ra, tôi không chữa khỏi cho cậu bé, lòng tôi cũng băn khoăn lắm!”

“Cậu Diệp, cậu có thể chữa khỏi hai chân của bệnh nhân này thật ư?”

Vương Đông Lâm đột nhiên mở miệng thêm lần nữa, vẻ mặt đầy mong chờ.

Diệp Viễn thoáng gật đầu, tất nhiên anh sẽ không nói dối lừa gạt mẹ con Phùng Tiêu Tiêu.

“Thế thì tốt quá rồi, vậy thì cậu Diệp này, khi cậu chữa trị cho bệnh nhân này, tôi có thể dẫn người của mình đến quan sát, học hỏi chút kinh nghiệm không? Sau này gặp phải bệnh nhân khác, chúng tôi cũng có thể chữa trị tốt hơn, tôi nghĩ đó là một tin vui rất lớn đối với những bệnh nhân mắc bệnh bại liệt đấy!”

“Tất nhiên, trong quá trình chữa trị, bệnh viện chúng tôi sẽ cung cấp cho bệnh nhân tất cả những tài nguyên mình có!”

“Được thôi!”, Diệp Viễn lại gật đầu.

Bây giờ nhà của Phùng Tiêu Tiêu đã bị hủy, gia đình bọn họ cũng còn nơi nào để về, cộng thêm sinh mệnh của Phùng Hạo tuy đã được cứu lại, nhưng vết thương cũng cần có thời gian nhất định để dưỡng lành.

“Thế thì tốt quá, cảm ơn anh Diệp nhiều!”

“Nào, mau chuyển cậu Phùng vào phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện chúng ta!”

Nhận lệnh từ Vương Đông Lâm, Phùng Hạo được nằm trong phòng bệnh đắt đỏ xa hoa nhất.

Hơn nữa cũng sắp xếp cho mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu một phòng bệnh cao cấp để hai người tiện chăm sóc Phùng Hạo.

Sau khi mọi người sắp xếp xong hết, La Hạo Vũ bèn dẫn vài tên đàn em đến bệnh viện.

Bọn họ thăm hỏi Phùng Hạo và xin lỗi mẹ Phùng cũng như Phùng Tiêu Tiêu, sau đó còn hứa hẹn, nhất định sẽ bồi thường cho gia đình Phùng Tiêu Tiêu gấp trăm lần.

Điều này khiến Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Sau khi đám La Hạo Vũ rời đi thì Diệp Viễn cũng chuẩn bị rời khỏi đó.

Lúc này, mẹ Phùng kéo Phùng Tiêu Tiêu qua một bên thì thầm vài câu, sau đó Phùng Tiêu Tiêu vội vàng theo Diệp Viễn ra khỏi phòng bệnh.

“Diệp Viễn, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không? Chuyện hôm nay mà không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa!”

“Tất nhiên là được rồi!”

Tất nhiên là được, Diệp Viễn gật đầu.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Sở Vân Phi vô cùng biết điều tìm cớ rời đi.

Sau khi Sở Vân Phi đi thì Phùng Tiêu Tiêu dẫn theo Diệp Viễn đến một nhà hàng tên Tinh Huy.

Chỉ là khi hai người vừa đến trước cửa thì đã bị bảo vệ ngăn cản.

Bảo vệ thấy hai người ăn mặc bình thường là biết họ không phải thành viên của câu lạc bộ này.