Tất cả mọi người đều lựa chọn quy thuận, khiến Diệp Viễn rất hài lòng.
Lúc này, anh mới nhìn sang La Hạo Vũ nói: “Bây giờ tôi đã giúp cậu dọn sạch tất cả chướng ngại, sau này cậu là vua của thế giới ngầm Giang Châu, hãy nhớ những lời tôi từng nói trước đây, đừng làm chuyện trái với pháp luật kỷ cương, nếu không, cậu biết hậu quả rồi đấy!”
La Hạo Vũ vô cùng căng thẳng khom lưng nói: “Tôi biết rồi!”
Sau đó, Diệp Viễn lại lấy ra hai chai đan dược ném cho La Hạo Vũ nói: “Cho các anh em bị thương uống đan được này, sau đó xử lý sạch sẽ chỗ này đi!”
“Rõ!”
Chuyện ở đây đã được giải quyết xong, Diệp Viễn cũng không dừng lại, trực tiếp quay người bỏ đi.
Về đến khách sạn, Phùng Tiêu Tiêu đang vô cùng lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Nhìn thấy Diệp Viễn an toàn quay về, cô ta mới thở nhẹ nhõm.
“Diệp Viễn, anh không sao chứ?”
“Anh không sao, anh có thể có chuyện gì chứ!”
Nói xong, anh trực tiếp bế Phùng Tiêu Tiêu chỉ mặc chiếc áo choàng tắm mỏng manh đến thẳng giường, làm chuyện chưa làm xong.
Lập tức, cả căn phòng tràn ngập sắc xuân vô biên.
Đêm nay, Diệp Viễn đã rất lâu không động vào phụ nữ, như một con bò hung mãnh, không ngừng công phá Phùng Tiêu Tiêu.
Cho đến tận sáu giờ sáng, Phùng Tiêu Tiêu thực sự không chống được sự công phá của Diệp Viễn, Diệp Viễn mới tha cho Phùng Tiêu Tiêu.
Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cho đến gần trưa, hai người mới ngủ dậy.
Phùng Tiêu Tiêu trải qua chuyện đó xong càng thêm đẹp động lòng người, tỏa ra sức mê hoặc vô cùng, lập tức chọc cho Diệp Viễn không nhịn được ôm Phùng Tiêu Tiêu, lại muốn tạo nên sắc xuân với Phùng Tiêu Tiêu.
Cũng may Phùng Tiêu Tiêu lập tức nói: “Diệp Viễn, đừng làm nữa, chốc nữa em còn phải đến chỗ Anweier, làm nữa buổi chiều sẽ không còn sức!”
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn mới tha cho Phùng Tiêu Tiêu.
Sau khi hai người ngủ dậy, ăn uống đơn giản qua loa, rồi đi đến công ty của Anweier.
Thư Uyển Nhi đã được Sở Vân Phi đón đến, hai người đang đứng ở cửa.
Khi hai người nhìn thấy Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu cùng đến, hơn nữa dáng đi của Phùng Tiêu Tiêu hơi kỳ lạ.
Sở Vân Phi cũng phải giơ ngón tay cái ra với Diệp Viễn.
Còn Thư Uyển Nhi bên cạnh chủ động đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, khẽ nhún chân hạ thấp người.
“Uyển Nhi chào chị!”
Câu chào của Thư Uyển Nhi lập tức khiến Phùng Tiêu Tiêu đỏ mặt.
Đúng lúc mấy người đang định cùng đi tìm Anweier.
Một chiếc Mercedes đột nhiên dừng trước mặt mấy người.
Lâm Vỹ Phong từ trên xe đi xuống, cùng với ông ta còn có một mỹ nữ tuyệt sắc khoảng hai mươi tuổi, khí chất kiêu ngạo, dáng người thon cao, nhan sắc không hề thua kém Phùng Tiêu Tiêu.
Mỹ nữ này, bất kể là khí chất, dung mạo, hay dáng người, đều là hàng đầu.
Duy chỉ có một điều không hoàn hảo là trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái toát vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cho người ta cảm giác chớ lại gần.
Lâm Vỹ Phong vừa xuống xe, đã chủ động khom lưng hành lễ với Diệp Viễn.
“Chào anh Diệp!”
Mỹ nữ bên cạnh lại nhìn Diệp Viễn từ đầu đến chân, sau khi nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp không hề thua kém mình theo bên cạnh Diệp Viễn, cô ta cau chặt mày.
“Chú Lâm, Hàn Tuyết, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy hai người, Sở Vân Phi lập tức chào hỏi.
Mỹ nữ tuyệt sắc này là công chúa của nhà họ Lâm, con gái nuôi của Lâm Vỹ Phong, cũng là bạn học đại học với anh ta.
“Chú và con bé đến tìm anh Diệp? Vân Phi, cháu quen anh Diệp à?”
Lâm Vỹ Phong hơi kinh ngạc nói.
Sở Vân Phi gật đầu.
“Anh Diệp là bạn của cháu!”
“Ha ha, thật trùng hợp, trước đây anh Diệp đã từng cứu bố của chú!”
Có thêm cả quan hệ của Sở Vân Phi, Lâm Vỹ Phong càng mừng.
“Anh Diệp, anh đã nói ba ngày sau đến tìm anh để kéo dài mạng sống cho bố của tôi, hôm nay phiền anh chẩn đoán cho bố của tôi”, Lâm Vỹ Phong vô cùng cung kính nói.
Diệp Viễn thấy Sở Vân Phi quen người nhà họ Lâm, cũng không thể từ chối.
“Được!”
Nói xong, anh quay người nói với Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu.
“Hôm nay anh không đi cùng hai người được, hai em tự đi tìm Anweier đi, chốc nữa anh đến đón hai người!”
“Được!”
Hai người đều vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đưa hai người đến công ty của Anweier, Diệp Viễn liền ngồi lên xe của Lâm Vỹ Phong.