Nhưng giờ phút này cô ta chỉ mặc mỗi áo lót nên dáng người hoàn hảo kia lập tức lộ rõ.
Cần cổ thon dài, cùng với gương mặc tuyệt sắc kia, quả thật không khác gì tiên nữ trong tranh.
Phần ngực đầy đặn lại đánh thẳng vào thị giác người nhìn.
Nhất là đôi chân dài thẳng tắp kia, trắng trong như tuyết, đẹp không thể tả.
Nhất thời, Diệp Viễn có chút ngơ ngác.
Thư Uyển Nhi nhìn thấy Diệp Viễn ngây ngốc thì mặt lại càng đỏ.
Cúi đầu, chậm rãi đi về phía Diệp Viễn.
“Cô làm gì thế?”
Lúc này Diệp Viễn mới phản ứng lại.
Thư Uyển Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Anh Diệp, để tôi giúp anh tắm rửa!”
“Không cần, tôi tự làm là được, cô mau ra ngoài đi!”
Tuy nhan sắc của Thư Uyển Nhi là khuynh quốc khuynh thành, dáng người cũng là cực phẩm.
Hơn nữa lúc này cô ta còn ăn mặc mát mẻ như vậy khiến Diệp Viễn nóng hừng hực lên.
Nhưng anh vẫn cố nhịn xúc động muốn tóm lấy Thư Uyển Nhi tự dâng mình đến tận cửa.
Dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết không bao lâu.
Lời Diệp Viễn nói khiến Thư Uyển Nhi sững sờ tại chỗ, trong hốc mắt ngân ngấn nước.
“Anh Diệp, có phải anh không thích tôi, hay là ghét bỏ gì tôi không!”
Thấy Thư Uyển Nhi muốn khóc, Diệp Viễn cũng thoáng ngơ ngác, vội vàng nói.
“Không có, sao tôi lại có thể ghét bỏ cô được cơ chứ?”
“Nếu anh không chê tôi thì tại sao lại không cho tôi giúp anh tắm rửa!”, mặt Thư Uyển Nhi đầy ấm ức hỏi.
“Cô thấy tôi chân tay lành lặn, đầu óc cũng bình thường, tôi có thể tự tắm mà!”, Diệp Viễn trả lời.
Anh thật sự không thể hiểu nổi tại sao Thư Uyển Nhi lại cố chấp muốn giúp anh tắm rửa như thế.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi rằng sau này khi có chồng rồi, mỗi ngày tôi phải giúp chồng nấu cơm, tắm rửa, làm một người vợ có trách nhiệm, nếu anh không cần tôi tức là anh ghét bỏ tôi!”
Sau khi nghe thế, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu được tại sao Thư Uyển Nhi lại một hai đòi giúp mình tắm rửa.
Trước đó, Diệp Viễn thấy phong cách ăn mặc của nhóm Thư Vạn Thanh cùng cách trang trí trong Bách Thảo Đường, cũng như cách mấy người làm gọi Thư Vạn Thanh.
Đã có thể đoán ra được có lẽ nhà họ Thư không có tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, vẫn còn giữ lối sống thời phong kiến cổ hủ.
Mà hôm nay, Thư Uyển Nhi được bố cô ta để lại nơi này nên nghĩ bản thân đã trở thành vợ của anh.
Nên mới có việc cô ta làm tròn trách nhiệm của người làm vợ, muốn giúp anh tắm rửa.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Diệp Viễn cũng cạn lời.
“Tôi không có ghét bỏ gì cô cả, chỉ là chúng ta mới quen biết không bao lâu, làm thế không ổn lắm, hơn nữa tôi giữ cô lại đây cũng không có nghĩa tôi là chồng cô…”
Nhưng Diệp Viễn còn chưa nói hết lời thì nước mắt Thư Uyển Nhi mới nhịn xuống đã vỡ đê, trên mặt là một mảnh tro tàn.
Một giây sau đó, Thư Uyển Nhi lại lao đầu vào trong tường.
Một màn đó khiến Diệp Viễn vô cùng sợ hãi, vội vàng kéo Thư Uyển Nhi lại.
“Cô làm cái gì vậy?”
Thư Uyển Nhi vô cùng uất ức nói: “Bố tôi đã gả tôi cho anh rồi, hơn nữa anh cũng đã đồng ý, thế mà bây giờ anh lại nói anh không phải chồng tôi.
Bây giờ anh cũng đã nhìn thấy cơ thể tôi, tôi cũng làm hỏng mất quy tắc của người làm vợ, chỉ có thể chết đi mà thôi!”
Nghe thế, Diệp Viễn lại càng hết chỗ nói.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái ngây ngô nhưng lại bướng bỉnh như vậy.
Một lời không hợp là lao đầu tìm chết.
Đồng thời, cũng có chút bùi ngùi: “Tư tưởng phong kiến này đúng là hại chết người mà”.
“Được rồi, cô giúp tôi tắm rửa đi!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp nhảy vào bồn tắm lớn.
Thư Uyển Nhi lập tức tươi cười, nhanh chóng cởi quần áo trên người rồi chui vào trong bồn tắm.
Khi Thư Uyển Nhi cởi quần áo ra, Diệp Viễn đã hoàn toàn thấy rõ cơ thể hoàn hảo của cô ta.
Điều này khiến Diệp Viễn không được chạm vào phụ nữ mấy ngày nay không thể nhịn được, nhanh chóng ôm lấy Thư Uyển Nhi, chuẩn bị đè cô ta xuống..