203: Gặp Mặt Bạn Học 5
Lúc này, cửa phòng VIP được người ta đẩy ra.
Đám vệ sĩ của Liễu Phi Nhi nghe thấy động tĩnh cũng xông vào.
“Cô Liễu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Phi Nhi chỉ vào Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Người này đánh bạn học của tôi, chặt đứt hai chân anh ta rồi ném ra ngoài”.
Đám vệ sĩ không chút do dư, trực tiếp xông về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy một đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản xông về phía Diệp Viễn, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn chết chắc rồi.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi được nhìn thấy hai chân Diệp Viễn bị gãy.
Nhưng chưa đến mười giây, mọi người đều trợn tròn mắt.
Bởi vì những vệ sĩ được huấn luyện bài bản lại bị Diệp Viễn đánh cho ngã chổng ngược trên đất.
Lập tức tất cả mọi người đều câm như hến, bọn họ không ngờ thân thể của Diệp Viễn lại lợi hại như vậy.
Nhiều vệ sĩ được huấn luyện bài bản mà lại không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Mặc dù Liễu Phi Nhi cũng kinh ngạc với thân thủ của Diệp Viễn, nhưng cô ta không sợ anh, mà mặt đầy giận dữ nhìn anh và nói.
“Con mẹ nó lại dám đánh vệ sĩ của tôi?”
Diệp Viễn lại cười lạnh một tiếng: “Hừm, đánh vệ sĩ của cô thì sao, ngay cả cô tôi cũng dám đánh!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp giáng một cái tát vào mặt Liễu Phi Nhi.
“A! Anh anh anh… anh dám đánh tôi, anh chờ đấy, hôm nay không gi3t chết anh, tôi không phải họ Liễu!”
Nói xong, Liễu Phi Nhi giận dữ gọi điện cho Lý Hồng Đào.
Cô ta vô cùng oan ức nói: “Tổng giám đốc Lý, em bị người ta đánh!”
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói phẫn nộ của Lý Hồng Đào.
“Cái gì? Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu, dám đánh người phụ nữ của tôi!”
“Một tên giao hàng thối tha!”
Liễu Phi Nhi trợn trừng mắt nhìn Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể gi3t chết người, lúc này e rằng Diệp Viễn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
“Anh lập tức đến!”
Lý Hồng Đào nói xong liền cúp máy.
“Diệp Viễn, hay là chúng ta đi thôi?”, Phùng Tiêu Tiêu lo lắng nói.
“Không cần!”
Diệp Viễn không chỉ không đi, ngược lại còn đặt mông xuống ghế, chờ Lý Hồng Đào đến.
Mà một đám bạn học ở đây nhìn thấy Diệp Viễn vẫn chưa đi, bọn họ đều khâm phục dũng khí của anh.
Chưa đến năm phút, cửa phòng VIP lập tức có mấy chục người cao lớn khí thế hung hãn xông vào.
Sau đó liền thấy Lý Hồng Đào mặt đầy giận dữ đi vào trong.
Sau lưng ông ta còn có Anweier đi theo sau.
Vốn dĩ hôm nay Lý Hồng Đào chuẩn bị dẫn Anweier đến gặp mặt người phụ nữ ông ta mới thu nhận là Liễu Phi Nhi.
Nhưng buổi trưa, Anweier đột nhiên nói với ông ta là đã tìm được người mẫu mới rồi.
Điều này khiến Lý Hồng Đào cuống cuồng, ông ta chuẩn bị nhân cơ hội hợp tác với Anweier lần này, nâng đỡ Liễu Phi Nhi nổi tiếng.
Vì vậy, ông ta liền đến tìm Anweier, khổ sở cầu xin Anweier cả một buổi chiều, lúc này Anweier mới quyết định đến gặp Liễu Phi Nhi một chút.
“Con mẹ nó đứa nào dám động đến người của Lý Hồng Đào tôi!”
Vừa vào phòng VIP, Lý Hồng Đào hét lên.
Sức mạnh của ông lớn trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng VIP.
Ở đây phần lớn đều là người bình thường, chưa từng thấy qua khí thế của một ông lớn hàng đầu giới giải trí Giang Bắc Lý Hồng Đào này.
Tất cả mọi người lập tức bị tiếng gầm thét của Lý Hồng Đào dọa cho run rẩy.
“Tổng giám đốc Lý, chính là cái tên thối tha kia đánh em!”
Liễu Phi Nhi che khuôn mặt sưng đỏ, nhào vào ngực Lý Hồng Đảo, vẻ mặt đầy oan ức.
Lý Hồng Đào theo ngón tay Lý Phi Nhi nhìn về phía Diệp Viễn.
Chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Viễn, lòng ông ta lập tức run rẩy.
Chuyện lần trước đã khiến ông ta hiểu ra, Diệp Viễn là người có năng lực.
Người như vậy không phải loại mà ông ta có thể chọc nổi.
Hơn nữa ông ta vẫn còn muốn tìm cơ hội tạo mối quan hệ thân thiết với người có năng lực như Diệp Viễn.
Nhưng không ngờ hôm nay người phụ nữ của mình lại đắc tội Diệp Viễn.
Nếu Diệp Viễn trách tội mình, vậy thì Lý Hồng Đào không dám tưởng tượng ra hậu quả..
Liễu Phi Nhi không hề chú ý đến sắc mặt thay đổi của Lý Hồng Đào, lại còn vô cùng tức giận nói.
“Tổng giám đốc Lý, anh mau bảo người ta đánh gãy hai chân tên thối tha kia đi, báo thù cho em!”
“Bốp!”
Chỉ là Liễu Phi Nhi vừa nói xong, Lý Hồng Đào liền hung hăng giáng một cái tát vào mặt cô ta.
Cái tát này của Lý Hồng Đào hoàn toàn khiến Liễu Phi Nhi ngơ ngác.
Một đám bạn học đang chờ xem kịch hay lúc này cũng ngây ra.
“Tổng giám đốc Lý, sao anh lại đánh em?”
Liễu Phi Nhi vô cùng oan ức nhìn Lý Hồng Đào, vẻ mặt không hiểu gì cả.
“Mẹ kiếp thứ gái đ ĩ thối tha, ông đây đánh cô, hôm nay ông đây không đánh chết cô không được, đại sư Diệp mà cô cũng dám dắc tội!”
Nói xong, Lý Hồng Đào trực tiếp đạp một cước, Liễu Phi Nhi ngã lộn mèo trên đất, sau đó đế giày cứng rắn của ông ta không ngừng đạp trên người Liễu Phi Nhi.
Lập tức trong phòng VIP chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Liễu Phi Nhi.
Mắt thấy Liễu Phi Nhi sắp bị đạp ngất, lúc này Lý Hồng Đào mới dừng lại.
Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Viễn, một tiếng ‘phốc’ vang lên, ông ta trực tiếp quỳ sụp xuống đất.
“Đại sư Diệp, xin lỗi, đều là con đ ĩ đó có mắt không thấy Thái Sơn nên đã đắc tội đến cậu, tôi dập đầu đền tội với cậu ạ!”
Nói xong, Lý Hồng Đào trực tiếp dập đầu về phía Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới nhàn nhạt hỏi: “Cô ta là người của ông?”
“Dạ dạ dạ!”, Lý Hồng Đào vội vàng trả lời.
“Bắt cô ta biến mất khỏi giới giải trí đi!”, Diệp Viễn từ tốn nói.
“Được!”, Lý Hồng Đào không chút do dự, lập tức gật đầu.
Ngay sau đó liền gào lên với đám thuộc hạ.
“Người đâu, dẫn thứ gái đ ĩ này ra ngoài cho tôi, đồng thời phong sát cô ta!”
Liễu Phi Nhi nằm trên đất đang không ngừng kêu thảm thiết nghe thấy vậy, cô ta bị dọa cho đến mức ngất lịm.
Còn đám bạn học có mặt ở đây thì vô cùng khiếp sợ, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Bọn họ không ngờ một câu nói của Diệp Viễn lại có thể khiến Lý Hồng Đào phong sát Liễu Phi Nhi.
Nhất là mấy người Lý Diễm và Chu Vĩ, bọn họ vẫn đang đợi Liễu Phi Nhi gọi Lý Hồng Đào đến trừng trị Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, báo thù cho bọn họ.
Nhưng kết quả không ngờ đến là Lý Hồng Đào này sau khi nhìn thấy Diệp Viễn lại bị dọa đến mức quỳ sụp xuống đất.
Diệp Viễn không phải là một nhân viên giao hàng sao, từ bao giờ trở thành nhân vật ngay cả Lý Hồng Đào cũng quỳ dập đầu nói xin lỗi.
Lúc này, trong lòng mấy người ngoại trừ nỗi khiếp sợ sâu sắc ra, còn có một nghi ngờ như vậy.
“Đứng lên đi!”
Lời Diệp Viễn vừa thốt lên, Lý Hồng Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn đại sư Diệp!”
Anweier ở cửa nhìn thấy nhân vật đứng đầu ngành giải trí Lý Hồng Đào lại bị Diệp Viễn dọa cho thành như vậy.
Ông ta thông minh liền đoán được thân phận của Diệp Viễn tuyệt đối không bình thường.
Đồng thời, cuối cùng ông ta đã hiểu ra tại sao buổi trưa Diệp Viễn không muốn làm người mẫu của mình.
“Cậu Diệp, cô Phùng, không ngờ lại gặp được mọi người!”
Lúc này, Anweier cũng tiến lên chào hỏi.
“Ông Anweier, ông biết cậu Diệp?”, Lý Hồng Đào có chút kinh ngạc nói.
Anweier giải thích: “Đương nhiên biết, bạn gái của cậu Diệp, cô Phùng đây chính là người mẫu mà hôm nay tôi đã nói với ông!”
Lời Anweier vừa dứt, đám bạn học ở đây lại một lần nữa ngơ ngác.
Vừa nãy bọn họ nghe Vương Vũ Hàm nhắc đến chuyện này thì đều cảm thấy Vương Vũ Hàm vì muốn tìm lại mặt mũi cho Phùng Tiêu Tiêu, từ đó thêu dệt ra một lời nói dói.
Mà lúc này, Anweier đích thân nói ra, vậy chứng tỏ chuyện này là thật.
Lập tức, tất cả mọi người cùng khiếp sợ, lại vô cùng hâm mộ.
Có thể hợp tác với nhà thiết kế hàng đầu thế giới Anweier, Phùng Tiêu Tiêu từ nay về sau sẽ một bước lên trời.
“Thì ra là như vậy!”
Lý Hồng Đào gật đầu, lại nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, nếu chuyện ở đây đã giải quyết xong, vậy tôi không quấy rầy cậu tụ họp nữa!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, Lý Hồng Đào liền dẫn một đám thuộc hạ vội vàng rời đi.
Còn Anweier ngày mai sẽ ký hợp đồng với Phùng Tiêu Tiêu, ông ta cũng cáo từ rời đi.