195: Chấn Động
Lúc Từ Văn chuẩn bị tiến lên nói chuyện.
Hồ Vĩ ở bên cạnh liền ngăn cản Từ Văn.
Hồ Vĩ cảm thấy lúc này Diệp Viễn giận dữ như vậy, thật ra cũng bởi vì tài sản và địa vị của anh ta.
Vì sợ bị anh ta cướp mất bạn gái, vì vậy để giữ mặt mũi mới làm chuyện quá sức mình, muốn mua mấy bộ đồ này, lại còn nói ra mấy lời như vậy.
Hồ Vĩ đã nghĩ xong, chờ đến lúc Diệp Viễn không trả nổi tiền.
Anh ta sẽ lại ra tay mua những bộ đồ này, sau đó đưa cho Phùng Tiêu Tiêu.
Đến lúc đó, Phùng Tiêu Tiêu nhất định sẽ rất thất vọng về Diệp Viễn, còn tăng gấp đôi ấn tượng đối với mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng tắp, đeo kính gọng vàng đi vào.
“Quản lý, tên nhãi này chỉ là một nhân viên giao hàng, anh ta muốn bạn gái mình dùng đồ của chúng ta, tôi sợ anh ta làm hỏng quần áo nên nói mấy câu, không ngờ tên nhãi này nói khoác mà không biết ngượng, bảo là có thể mua được cả cửa hàng của chúng ta”.
Giám đốc nghe xong, chân mày cũng nhíu lại.
Loại huênh hoang này lần đầu tiên anh ta nghe thấy, dù là nhân vật nhà giàu đến đây e rằng cũng không nói ra mấy lời huênh hoang này.
Phải biết rằng trung tâm mua sắm này chính là sản nghiệp của tập đoàn Lâm Thị, cũng không phải ai muốn mua là có thể mua được.
Khi quản lý chuẩn bị mở miệng giễu cợt Diệp Viễn mấy câu, anh ta lại phát hiện Sở Vân Phi đứng bên cạnh Diệp Viễn.
“Cậu Sở, sao anh lại ở đây?”
Sở Vân Phi nhàn nhạt nói: “Tôi đến cùng anh Diệp và bạn gái anh ấy mua mấy bộ quần áo, nhưng người trong cửa hàng lại mắt chó coi thường người ta là sao?”
Nghe vậy, trong lòng quản lý chấn động, người có thể được Sở Vân Phi gọi là anh, há có thể là người bình thường.
Quản lý cảm thấy chuyện hôm nay nếu không xử lý tốt, e rằng mình cũng không trụ được nổi.
Dù sao Sở Vân Phi và cô cả Lâm cũng là bạn học.
Đến lúc đó Sở Vân Phi để chuyện này lọt vài tai cô cả Lâm, vậy thì mình coi như xong.
“Cậu Sở?”
Mọi người ở đây nghe thấy quản lý gọi Sở Vân Phi bên cạnh Diệp Viễn là cậu Sở thì vô cùng nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ không nhận ra Sở Vân Phi.
Hồ Vĩ và Từ Văn lúc này cũng có hơi nghi ngờ nhìn Sở Vân Phi.
Thật ra thì vừa mới bắt đầu bọn họ cảm thấy Sở Vân Phi này không đơn giản, nhất cử nhất động đều có sức mạnh đặc thù.
Nhưng bởi vì đi cùng với một nhân viên giao hàng Diệp Viễn, hai người cũng không coi trọng.
“Quả nhiên là như vậy!”
Chỉ có Vương Vũ Hàm trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Quản lý đương nhiên nghe ra vẻ không hài lòng trong lời Sở Vân Phi.
Anh ta không chút suy nghĩ, trở tay tát vào mặt nhân viên phục vụ.
“Mẹ kiếp đúng là chó má, chọc mù mắt chó của cô đi! Bạn cậu Sở Vân Phi mà cô cũng dám giễu cợt!”
“Anh ta chính là Sở Vân Phi?”
Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngay tại chỗ.
“Người này chính là cậu Sở Vân Phi của nhà họ Sở, ông tổng khách sạn Hào Đình!”
Mặc dù Sở Vân Phi khiêm tốn, rất nhiều người chưa từng gặp qua Sở Vân Phi, nhưng đại danh của Sở Vân Phi lại được nhiều người biết.
Suy cho cùng Sở Vân Phi chính là cậu cả của một trong số ít những gia đình giàu có nổi tiếng ở Giang Bắc, không quần áo lụa là và vô đạo đức giống như một vài cậu ấm nhà giàu khác.
“Khả năng anh ta chính là cậu Sở Vân Phi!”
Mà lúc này, Hồ Vĩ và Từ Văn sững sờ tại chỗ.
Đương nhiên bọn họ cũng biết đại danh của Sở Vân Phi.
Nhân vật như vậy bọn họ vốn không thể tiếp xúc đến.
Nhưng không ngờ, cậu ấm nhà giàu như Sở Vân Phi lại là bạn của Diệp Viễn.
Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra, Sở Vân Phi dường như rất cung kính với Diệp Viễn, còn xưng hô với Diệp Viễn là anh.
Vậy chứng tỏ thân phận và địa vị của Diệp Viễn chắc chắn lợi hại hơn Sở Vân Phi.
Mà bọn họ còn muốn ra tay với bạn gái của nhân vật lớn Diệp Viễn này.
Nghĩ đến đây, hai người chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh xuất hiện từ lòng bàn chân, trong nháy mắt truyền khắp cả người..
“Anh Diệp, là người của tôi tự cao tự đại đã xúc phạm đến anh, mong anh Diệp thứ lỗi, tôi xin nhận lỗi với anh và bạn gái anh!”
Nói xong, giám đốc mặt đầy mồ hôi cúi người với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Không cần, tôi chỉ là một tên giao hàng nhỏ bé, không nhận nổi lời xin lỗi của anh!”
“Người của anh nói tôi không mua nổi quần áo ở đây, hôm nay tôi muốn cho cô ta xem cuối cùng tôi có mua nổi quần áo ở chỗ các anh hay không”.
Nói xong, Diệp Viễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Lúc lấy thẻ ra, tấm thẻ VIP của Lâm Vỹ Phong bị rơi xuống đất.
Tên quản lý đang cúi người lập tức nhìn thấy chữ “VIP” lấp lánh ánh vàng trên tấm thẻ.
Sau khi nhìn thấy chữ đó, tên quản lý sợ đến quỳ thẳng xuống đất.
Bởi vì buổi sáng, tất cả nhân viên quản lý cấp quản lý trở lên của các chi nhánh bọn họ đều được Lâm Vỹ Phong triệu tập mở cuộc họp.
Trong cuộc họp, ông cụ Lâm, gia chủ nhà họ Lâm nhiều năm không xuất hiện đích thân chủ trì cuộc họp và dặn dò tất cả mọi người.
Bắt đầu từ hôm nay, tất các các chi nhánh, khi gặp người có thẻ VIP, đặc biệt là người họ Diệp.
Tất cả bọn họ đều phải nghênh đón với thái độ lịch sự tiêu chuẩn nhất.
Sau khi anh ta họp xong, lập tức quay về, muốn thông báo chuyện này cho tất cả nhân viên.
Không ngờ mình vừa quay về đã nhìn thấy tấm thẻ VIP, hơn nữa người này còn họ Diệp.
Không cần nghĩ, quản lý liền biết, người này chính là anh Diệp mà ông cụ Lâm nói.
Còn bây giờ, người mà ông cụ Lâm cũng phải đối xử cung kính bị nhân viên cấp dưới của mình chọc giận.
Nghĩ đến đây, toàn thân quản lý không nhịn được run lên.
“Anh Diệp, xin lỗi, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi dạy bảo không nghiêm khắc, xin anh thứ lỗi cho tôi!”
Quả lý vô cùng sợ hãi không ngừng dập đầu trước Diệp Viễn.
“Trời ơi, đó là… đó là thẻ VIP của nhà họ Lâm!”
Lúc này có người nhận ra tấm thẻ VIP của nhà họ Lâm rơi dưới đất.
“Thẻ VIP nhà họ Lâm? Thế là sao?”
Đương nhiên, cũng có những người không hiểu thẻ VIP của nhà họ Lâm nghĩa là thế nào.
Lúc này có người giải thích công dụng và ý nghĩa của thẻ VIP nhà họ Lâm xong, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng không còn có ý chế nhạo như trước đó, mà biến thành cung kính và ngưỡng mộ.
Đương nhiên nhân viên phục vụ đó cũng đã nghe thấy lời giảng giải ý nghĩa về thẻ VIP, rồi nhìn thái độ của quản lý nhà mình, liền sợ đến ngất xỉu.
“Không thể nào chứ?”
Sau khi Hồ Vĩ và Từ Văn thấy Diệp Viễn lại có thẻ VIP của tập đoàn Lâm thị, hai ngươi như bị điểm huyệt, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
Trước đây bọn họ còn nghi ngờ tại sao cậu ấm hào môn như Sở Vân Phi lại hay đi cùng Diệp Viễn, còn rất cung kính với Diệp Viễn.
Bây giờ cuối cùng bọn họ đã biết tại sao.
Lúc này, Vương Vũ Hàm cũng chấn hãi đến không khép được mồm, tuy trước đó cô ta đã đoán ra Diệp Viễn không đơn giản, không ngờ lại không đơn giản đến mức này.
Sở Vân Phi ở một bên cũng kinh ngạc, không ngờ Diệp Viễn lại có thẻ VIP của nhà họ Lâm.
Lúc này, Diệp Viễn đưa tay ra đỡ tên quản lý sợ đến mất mật đứng lên.
“Không liên quan đến anh, tôi không trách anh, làm cho cô ta tỉnh lại đi, hôm nay tôi phải để cô ta thấy tôi có mua nổi mấy bộ quần áo không”.
Tên giám đốc như được đại xá, vội vàng bò lên, đạp một cái cho nhân viên phục vụ tỉnh lại.
Nhân viên phục vụ vừa tỉnh lại liền xin lỗi Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Đừng, người đẳng cấp như cô đừng xin lỗi một kẻ thấp hèn như tôi, tôi không nhận nổi!”
Diệp Viễn nói xong lại nói với giám đốc.
“Mấy bộ này bao nhiều, tôi mua!”
“Anh Diệp, làm sao chúng tôi thu tiền của anh được, mấy bộ này và tất cả quần áo trong cửa hàng, anh đều có thể lấy!”
“Đừng, tuy tôi là người giao hàng, nhưng mỗi một đồng tiền đều là tôi tự kiếm được, nếu không trả tiền, thì lại bị người khác cười nhạo!”
Bất đắc dĩ, giám đốc đành run rẩy cầm máy quẹt đến.
Vô cùng cung kính quẹt thẻ giúp Diệp Viễn.