Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 189-190




189: Bạn Trai Phùng Tiêu Tiêu


Nói tới Diệp Viễn.

Thì bấy giờ anh cũng không biết hôm nay sau khi mình cứu người nhà họ Thư.

Thì Thư Vạn Thanh lại muốn gả Thư Uyển Nhi cho mình.

Lúc này, mấy người Diệp Viễn đã vào nội thành.

Vì sắp đến giữa trưa nên mấy người họ cũng có chút đói bụng.

Bọn họ đang định tìm một chỗ ăn trưa thì chiếc BMW đời thứ ba đã dừng lại bên cạnh bọn họ.

Có hai cô gái từ trên xe bước xuống.

“Tiêu Tiêu, thì ra là cậu thật!”
Một cô gái dáng người cao gầy, mặt mũi trắng nõn vô cùng vui sướng nói.

“Lúc nãy ở xa nhìn thấy giống cậu, không ngờ đúng là cậu thật!”
“Vũ Hàm, sao cậu lại tới đây?”

Phùng Tiêu Tiêu cũng hết sức vui sướng nói.

Bởi vì cô gái dáng người cao gầy kia chính là người bạn tốt nhất của cô ta thời đại học, Vương Vũ Hàm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Vũ Hàm đi sang nơi khác nên hai người cũng ít liên lạc với nhau.

Không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây.

“Là do tối nay họp hội bạn học, tôi mới từ bên kia chạy về đây.

Tôi muốn liên lạc với cậu nhưng con bé chết tiệt nhà cậu lại không gọi được”.

Vương Vũ Hàm hơi trách móc nhìn Phùng Tiêu Tiêu.

“Tôi làm mất điện thoại nên đổi số, quên nói cho cậu biết!”
Phùng Tiêu Tiêu tìm cớ nói.

Thật ra hai người ít liên lạc là vì gia đình Vương Vũ Hàm khá là giàu có, nếu biết cô ta đang gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ giúp đỡ không hề keo kiệt.

Nhưng Phùng Tiêu Tiêu lại không phải là người thích nợ ân tình của người khác, nên sau khi tốt nghiệp đại học cô ta đã đổi số điện thoại, cũng không muốn liên lạc với bạn học.

“Văn à, mấy người họ là ai vậy?"
Lúc này, cuối cùng trên xe BMW kia cũng có một thanh niên khá anh tuấn bước xuống.

Khi thanh niên đó nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Phùng Tiêu Tiêu với vẻ khá bất ngờ.

Lúc này, cô gái ăn mặc trang điểm rực rỡ xuống xe cùng với Vương Vũ Hàm, trên người là cả cây hàng hiệu vội vàng nói.

“Cậu ấy là bạn học của em, Phùng Tiêu Tiêu”.

“Tiêu Tiêu, giới thiệu với cậu một chút, đây là anh họ tôi, bây giờ đang kinh doanh một chuỗi siêu thị ở Giang Châu”.

Cô gái tên Từ Văn vừa nói vừa tỏ thái độ vô cùng kiêu ngạo.

“Ha ha, chỉ là kinh doanh nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới!”
Thanh niên kia lại xua tay nói, miệng thì nói vậy nhưng trên mặt không thể giấu được vẻ kiêu ngạo.

Nói xong, thanh niên kia lại giơ tay với Phùng Tiêu Tiêu, nói: “Chào người đẹp Tiêu Tiêu, tôi là Hồ Vĩ, hân hạnh được làm quen với em!”
Đối mặt với bàn tay Hồ Vĩ giơ ra, Phùng Tiêu Tiêu không muốn bắt tay với anh ta cho lắm, vì từ ánh mắt đầu tiên cô ta đã thấy cái vẻ người đàn ông này nhìn mình có gì đó rất lạ.

Khi Phùng Tiêu Tiêu đang khó xử thì Diệp Viễn đã chủ động kéo lấy tay Phùng Tiêu Tiêu nói.

“Xin lỗi nhé, bạn gái tôi không có thói quen nắm tay người đàn ông nào khác ngoài tôi!”
Động tác bất ngờ của Diệp Viễn khiến mặt Phùng Tiêu Tiêu không nhịn được đỏ lên, bởi vì đây là lần đầu tiên Diệp Viễn chủ động nắm tay cô ta.

Lời Diệp Viễn nói khiến sắc mặt Hồ Vĩ chợt thay đổi.

Có chút xấu hổ rụt tay về.

Thoáng liếc nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi thấy quần áo anh cũng bình thường thì ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.

Đồng thời cũng vô cùng ghen ghét, cái loại rác rưởi như Diệp Viễn mà lại có được cô bạn gái xinh đẹp như tiên thế này.

Thấy bầu không khí khá gượng gạo, Từ Văn vội nói.

“Tiêu Tiêu, không ngờ cậu lại có bạn trai, còn chưa chịu giới thiệu cho bọn tôi về bạn trai cậu nữa? Bạn trai cậu làm nghề gì thế?”
Từ Văn cũng đảo mắt nhìn Diệp Viễn một cái, ánh mắt cũng đầy vẻ khinh thường.


Tuy không thèm nghe nhưng cô ta vẫn chủ động hỏi về Diệp Viễn.

Quan trọng là lúc nãy cô ta đã thấy ánh mắt anh họ mình nhìn Phùng Tiêu Tiêu, cô ta biết anh họ đã chấm trúng cô gái này.

Vì thế nên cô ta mới muốn tìm hiểu rõ thân phận Diệp Viễn.

Chỉ cần biết rõ thân phận của Diệp Viễn thì cô ta có thể nghĩ cách để Phùng Tiêu Tiêu chia tay với Diệp Viễn, đến với anh họ mình.

Khi đó, anh họ chắc chắn sẽ cho cô ta một khoản thù lao không nhỏ.

Dù sao trong mấy năm qua cô ta cũng đã làm chuyện này rất nhiều lần.

Phùng Tiêu Tiêu đang định mở miệng thỉ Diệp Viễn đã lên tiếng trước.

“Tôi là Diệp Viễn, là người giao thức ăn!”
“Giao thức ăn?”
Từ Văn và Hồ Vĩ thoáng sửng sốt, sau đó đều vui vẻ ra mặt..

190: Mời Khách Ở Tinh Huy

“Không phải chứ Tiêu Tiêu, cậu lại chọn một người bạn trai làm công việc giao thức ăn á?”

Từ Văn làm ra vẻ không dám tin, nói.

“Có vấn đề gì hả?”

Tất nhiên Phùng Tiêu Tiêu cũng nghe thấy sự khinh bỉ rõ ràng trong lời nói của cô ta, điều này khiến Phùng Tiêu Tiêu hơi bực bội.

Khi Từ Văn định mở miệng thêm lần nữa thì Hồ Vĩ đã lên tiếng trước.

“Ha ha, Văn à, em đừng thấy người ta giao hàng mà lầm, có lẽ em không biết, nhưng bây giờ người giao thức ăn mà chịu khó một chút thì một tháng cũng kiếm được hơn chục ngàn đấy!”

Lời Hồ Vĩ nói nghe như đang bênh Diệp Viễn, nhưng ai cũng có thể nghe ra được giọng sự mỉa mai châm chọc trong giọng điệu của anh ta.

Từ Văn cũng nói theo: “Cái gì, chỉ có chục ngàn thôi á? Còn không đủ tiền cho em mua mỹ phẩm một tháng nữa, nói không chừng siêu thị anh mở được một tiếng thôi đã lời từng đó rồi!”

“Không thể so vậy được, dù sao thân phận bọn anh cũng khác nhau, tất nhiên tiền kiếm được cũng không giống nhau nổi!”

“Đúng nhỉ!”

Từ Văn gật gật đầu.

Lại nhìn sang Phùng Tiêu Tiêu nói.

“Đúng rồi Tiêu Tiêu, bạn trai cậu đi làm ở công ty giao thức ăn nào thế, anh họ tôi có nhiều mối quan hệ ở Giang Châu lắm, cũng quen biết khá nhiều ông chủ công ty giao thức ăn, để anh họ tôi đánh tiếng với công chủ công ty bạn trai cậu làm, để bạn trai cậu có thêm chút lương”.

Tất nhiên Hồ Vĩ cũng biết mục đích Từ Văn nói thế, anh ta cũng vội tiếp lời.

“Đúng đó người đẹp, bạn trai em làm việc ở đâu thế, tôi gọi điện thoại cho ông chủ công ty đó nói giúp cho bạn trai em được tăng lương!”

Nói xong, Hồ Vũ bèn nhìn chằm chằm mặt Phùng Tiêu Tiêu, muốn tìm thấy thứ cảm xúc gì đó.

Nhưng Phùng Tiêu Tiêu lại trực tiếp từ chối.

“Không cần, bạn trai tôi kiếm nhiều hay ít tiền không quan trọng, chỉ cần anh ấy tốt với tôi là được!”

“À, nếu em đã nói thế! Thì em giữ tờ danh thiếp này đi, hoặc lại cho tôi cách liên lạc, khi nào hai người cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi!”

Một kế không thành, Hồ Vĩ lại đổi cách khác.

Nhưng Phùng Tiêu Tiêu lại không thèm liếc nhìn Hồ Vĩ lấy một lần, quay sang Vương Vũ Hàm nói.

“Vũ Hàm này, lâu rồi chúng ta không gặp, khó lắm cậu mới đến Giang Châu một lần, cậu thích ăn gì cứ nói, hôm nay tôi mời khách!”

Đúng lúc Vương Vũ Hàm chuẩn bị mở miệng thì Từ Văn lại lên tiếng trước.

“Đừng thế Tiêu Tiêu, bạn trai cậu kiếm một tháng được ít tiền như vậy đã vất vả lắm rồi, cậu đừng có tiêu tiền lung tung như thế!”

“Vả lại chúng ta cũng lâu rồi không gặp, không thể ngồi quán lề đường được, thế này đi, để anh họ tôi mời mọi người ăn một bữa thật ngon đi!”

Hồ Vĩ vội vã tiếp lời.

“Đúng đúng, hôm nay đúng lúc bạn bè các em họp mặt với nhau, bạn học Vũ Hàm lại là khách từ xa tới, tôi là người Giang Châu này, nói thế nào cũng phải tiếp đãi mọi người một phen!”

Phùng Tiêu Tiêu muốn từ chối.

Nhưng Diệp Viễn lại lên tiếng trước.

“Thế thì để tổng giám đốc Hồ phải tốn kém rồi, đúng lúc để chúng ta cùng quen mặt nhau một chút!”

“Có gì đâu, có gì đâu!”

Hồ Vĩ mỉm cười, lập tức dẫn mọi người tới trước cửa một nhà hàng cao cấp.

Mà đó chính là nhà hàng Tinh Huy.

Mọi người vừa tới cửa thì mấy bảo vệ đã nhận ra Diệp Viễn.

Từ khi Diệp Viễn chửa bệnh cho ông cụ Lâm thì ông ta đã đưa ra mệnh lệnh.

Từ nay về sau người trong tập đoàn Lâm Thị nhìn thấy Diệp Viễn cũng như gặp được ông cụ Lâm.

Khi mấy bảo vệ đang định tiếp đón anh.

Thì đã bị một ánh mắt của Diệp Viễn cản lại.

Mà Từ Văn nhìn thấy anh họ dẫn mọi người tới nhà hàng Tinh Huy thì lại mở miệng khoe khoang với Phùng Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là nhà hàng Tinh Huy, là sản nghiệp của tập đoàn Lâm Thị ở Giang Châu, hơn nữa khách đến nhà hàng đều phải có thẻ thành viên, còn phải tiêu phí mỗi năm hơn triệu thì mới đủ tư cách có được thẻ hội viên kim cương thấp kém nhất của nhà hàng Tinh Huy”.

“Mà anh họ tôi lại là thành viên bạch kim của nhà hàng Tinh Huy, mỗi năm phải tiêu hơn năm triệu mới có được! Hơn nữa ăn cơm còn được giảm giá hai mươi phần trăm”.