Lưu Đường có chút hoảng hốt nhìn về phía Tống Minh: “Quán chủ Tống, xin ông hãy ra tay!”
Tống Minh gật đầu, hỏi thuộc hạ của Lưu Đường.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Chỉ một người!”, thuộc hạ trả lời.
“Một người?”
Tống Minh khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nói thuộc hạ của Lưu Đường thật sự quá yếu, trên trăm người, nhưng ngay cả một người cũng không ngăn cản được.
Ngay sau đó, Tống Minh vung tay ra hiệu với người đàn ông điêu luyện phía sau lưng.
“Tiểu Thiên, con đi đi!”
Sắc mặt người đàn ông điêu luyện kia bình thản, ôm kiếm dài ra ngoài cửa.
“Ông Tống, đồ đệ của ông thật sự có năng lực đối phó với kẻ thù kia của tôi?”
Lưu Đường có chút lo lắng nói.
“Yên tâm, đồ nhi kia của tôi đã đạt đến cảnh giới Võ Giả tiên thiên, trừng trị…”
Chỉ là lời Tống Minh còn chưa nói hết, cửa phòng ầm ầm nổ tung.
Một bóng người ngã ngược vào, hung hãn đập lên bàn trà trước mặt Tống Minh và Lưu Đường, ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Người ngã ngược vào không phải người đàn ông điêu luyện kia thì là ai?
“Thiên Nhi!”
Con mắt Tống Minh như muốn nứt, người đàn ông điêu luyện này là đồ đệ duy nhất của ông ta.
Nhiều năm qua, ông ta vốn không có con cái nên đã coi hắn là con trai mình từ lâu.
Nhưng không ngờ đồ đệ được ông ta xem như con trai vừa ra ngoài đã bị người ta một chiêu chém chết trong nháy mắt.
Lúc này, Diệp Viễn xách thi thể Vương Tử Dương từ ngoài cửa đi vào.
“Ai là Lưu Đường?”
Giọng nói giống như sương lạnh chín tầng mây, vô cùng lạnh lẽo.
Khi Lưu Đường nhìn thấy Diệp Viễn đi vào không phải người của thế lực khác, hắn ngây người, hình như hắn không quen người này.
Mà Tống Minh ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Viễn, hai mắt lập tức trở nên đỏ như máu.
“Tao giết mày!”
Tống Minh xông tới, Diệp Viễn không một động tác dư thừa, vẫn dùng một cước.
“Ầm!”
Một tiếng vang dội, Tống Minh bay ngược lên, hung hãn đập vào vách tường, không còn động tĩnh.
Một chiêu giết chết Tống Minh trong nháy mắt, điều này khiến Lưu Đường vừa phản ứng được đã lại sững sờ tại chỗ.
“Mày là Lưu Đường?”
Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Lưu Đường, cả người sát khí tung hoành.
Trong nháy mắt Lưu Đường tiếp xúc với sát khí trên người Diệp Viễn, hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống đất.
“Tôi là Lưu Đường, xin anh tha mạng, xin anh tha mạng!”
“Ầm!”
Diệp Viễn giơ chân đá vào ngực Lưu Đường.
Lưu Đường ngả người ra sau, hung hãn đạp vào sàn nhà.
Diệp Viễn lại tiến lên, một cước giẫn lên ngực Lưu Đường.
Từ trên cao nhìn xuống Lưu Đường và nói: “Tao hỏi mày, tên này có phải em vợ mày không?”
Lúc này, Lưu Đường mới phát hiện, thi thể Diệp Viễn xách trong tay chẳng phải em vợ Vương Tử Dương cả ngày ỷ mình có thể, đi gây chuyện thị phi khắp nơi hay sao?
Bây giờ hắn đã hiểu ra, nhất định là thằng em rể phế vật kia đắc tội với người trước mắt, vậy nên mới khiến người đó giết đến cửa.
Nghĩ đến đây, hắn chỉ muốn giết thằng em rể phế vật này thêm một lần nữa.
“Trả lời câu hỏi của tôi!”, giọng nói lạnh băng của Diệp Viễn lại truyền tới.
Dưới chân không tự chủ lại dùng thêm chút sức lực.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’, một chiếc xương ngực của Lưu Đường đã bị gãy.
Lưu Đường chịu đựng cơn đau đớn ở ngực, vội vàng trả lời: “Phải phải, hắn là em vợ của tôi!”
“Trước kia, tao đã bảo Sở Vân Phi nói với mày quản người của mày cho tốt, nhưng tại sao mày vẫn dung túng cho hắn dẫn người đến tìm bạn tao gây phiền phức?”
“Anh à, tôi thật sự không biết mà, sau khi nhận được điện thoại của Sở Vân Phi, tôi liền trói buộc hắn, tôi thật sự không phái người đi tìm bạn anh để gây phiền phức đâu!”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, nhất định là chị hắn giấu tôi phái người đi tìm bạn anh!”
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Diệp Viễn mới lạnh lùng nói.
“Mày làm lão đại, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không trói được, nếu đã vô dụng thế thì chết đi cho tao!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đạp một cước.
Lão đại Lưu Đường của khu phát triển Giang Châu.
Đã chết!.