Bấy giờ cả ba người đều bị thương khá nặng.
Lẽ ra với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn không thể ngăn cản được thứ hơi thở mạnh mẽ toát ra khi Diệp Viễn đột phá.
Nhưng ở một giây cuối cùng, Diệp Viễn đã đánh tan luồng hơi thở đó nên chỉ khiến ba người họ bị thương, chứ không lấy mạng họ.
Vì Diệp Viễn cảm thấy ba người này đồng thời khiêu chiến mình vì thứ âm mưu gì đó không thể để lộ ra ngoài.
Khóe miệng bọn họ đầy máu, sắc mắc khó coi đến cùng cực.
Trước kia, bọn họ đều là những nhân vật danh chấn giới võ đạo.
Nhưng giờ phút này lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt như Diệp Viễn dẫm nát dưới chân.
“Ranh con, cậu đừng có mà ngông cuồng, có giỏi thì chúng ta tái chiến”.
Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo có chút khó chịu.
“Được thôi, như những gì ông muốn!”
Bấy giờ Diệp Viễn vừa mới đột phá, cũng muốn thử xem thực lực của mình đã lên đến đâu rồi.
Diệp Viễn đồng ý khiến ba người Cổ Thông Thiên đều không lường trước được.
Bọn họ không hề do dự, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.
Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo lấy đâu ra ba viên thuốc màu đen.
Đưa hai viên cho Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Tường.
Hai người kia biết Phệ Thiên Giáo có một loại bí dược tác dụng gia tăng cảnh giới, nhưng sau khi sử dụng thì sẽ có một số di chứng nhất định.
Nhưng lúc này khi đối mặt với một kẻ địch mạnh như Diệp Viễn, bọn họ trực tiếp nhận lấy và nuốt xuống luôn không hề do dự.
Diệp Viễn thì vẫn bình tĩnh nhìn ba người họ uống thuốc, không hề có ý định ngăn cản.
“A!”
Cùng với những tiếng la hét đầy thê thảm vang lên.
Khí thế của ba người Cổ Thông Thiên không ngừng dâng cao, Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo vốn là cao thủ cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong.
Sau khi nuốt viên bí dược của Phệ Thiên Giáo, thực lực của họ lại tăng lên một mức độ mà trước nay chưa từng có.
Mà Trung Tam Dã Tường nhờ sự hỗ trợ của bí dược thì đã tăng lên cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong.
Cảm nhận được thứ sức mạnh không thể địch nổi đang lan khắp cả người, sắc mặt Cổ Thông Thiên, đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo và Trung Tam Dã Tường lại một lần nữa trở nên kiêu ngạo.
Ánh mắt nhìn Diệp Viễn không khác gì nhìn một người chết.
“Bọn họ làm gì thế?”
Mọi người trông thấy khí thế của bọn họ tăng vọt thì đều giật mình.
“Chắc là bọn họ đã nuốt loại thuốc gì đó để gia tăng cảnh giới nên mới xuất hiện tình huống này!”
Có một võ giả hiểu biết rộng trả lời.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được thứ khí thế khủng bố từ người nhóm Cổ Thông Thiên, không thua kém gì khí thế mà Diệp Viễn vừa tản mát ra.
“Ranh con, cảm ơn cậu đã cho chúng tôi cơ hội, để đền đáp, tôi quyết định sẽ giữ cho cậu toàn thây”.
Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo lạnh lùng nói, sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể khiến ông ta có lòng tin hơn rất nhiều.
Ông ta đã hâm mộ cơ thể Diệp Viễn đến chảy cả nước miếng, nếu có thể luyện chế cơ thể Diệp Viễn thành con rối thì đúng là không gì bằng, sẽ là một cánh tay rất đắc lực của ông ta.
“Ha ha, các người thật sự tin rằng nuốt mấy viên thuốc đó vào là có thể đánh lại tôi hả?”, Diệp Viễn khinh thường cười nói.
“Hừ, thử là biết ngay thôi mà!”
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, một đấm tung ra, trên nắm đấm đó còn có một ngọn lửa.
Khoảnh khắc ngọn lửa đó xuất hiện, mọi người đều có thể cảm nhận được thứ hơi thở khiếp người đang truyền đến, như thể ngọn lửa đó có thể thiêu cháy vạn vật.
“Trời ạ, đó là lửa nội khí hóa thành ư?”
Có mấy võ giả cao tuổi lại bắt đầu khiếp sợ.
Nhìn ngọn lửa trên nắm đấm của đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo, ánh mắt đầy vẻ rung động.
“Lửa nội khí hóa thành là cái gì?”, có người hỏi.
“Nghe đồn chỉ có nhưng cao thủ vượt qua cả cảnh giới Thánh Giả trong truyền thuyết mới có thể diễn hóa nội khí thành vạn vật, trở thành thứ vũ khí có sức tấn công mạnh nhất của võ giả đó!”
Võ giả cao tuổi giải thích.
“Nói thế tức là người của Phệ Thiên Giáo đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết đó rồi hả?”, có người kinh hãi nói.
“Rất có thể là như thế, nếu không ngọn lửa đó không thể xuất hiện được!”
Lúc này, Cổ Thông Thiên cũng ra tay, nắm đấm của ông ta chợt xuất hiện một thanh kiếm dài cứng rắn đến mức không sao phá vỡ, tản mát thứ hơi thở khủng bố.
Trung Tam Dã Tường thì không thể đạt tới cảnh giới đó, nhưng lúc này trong tay anh ta cũng có thêm một con dao găm, lóe lên ánh sáng lạnh đâm về phía Diệp Viễn.
Đối mặt với đòn tấn công của hai cao thủ cảnh giới trong truyền thuyết cùng một cao thủ cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng yên đó.
Không hề có ý định trốn tránh..