“Sao… Sao lại như thế được?”
Xa xa, Tô Minh nhìn thấy Thượng Quan Ngọc được anh ta đặt hy vọng rất lớn lại bị Diệp Viễn cho một đấm chết tươi, thậm chí cả xác cũng không còn.
Thì lòng anh ta chấn động đến cùng cực.
“Đó chính là sức mạnh thật sự ư?”
Lúc này, Hứa Gia Di bên cạnh cũng rung động đến lạ.
“A, anh Diệp thắng rồi!”
Chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là vô cùng hưng phấn.
Trước đó cô ta còn lo Diệp Viễn không thể đánh lại Thượng Quan Ngọc, bây giờ xem ra cô ta đã lo lắng quá rồi.
“Sao lại như thế được?”
Mà lúc này, đám Cổ Thông Thiên cũng tái hết cả mặt, sự chấn động trong lòng ông ta còn lớn hơn võ giả ở đây rất nhiều.
Bọn họ là Thánh Giả nên hơn bất kỳ ai khác, họ biết rõ Thánh Giả mạnh đến mức nào.
Chỉ cần lên đến cảnh giới Thánh Giả, nếu không gặp phải những cao thủ trên Thánh Giả trong truyền thuyết.
Có thể nói là rất khó để bị giết chết, dù gặp phải đối thủ ghê gớm cách mấy, không thể đánh lại cũng đủ sức rút lui.
Hoàn toàn không thể bị một đấm giết chết như Thượng Quan Ngọc vậy được.
Tuy Thượng Quan Ngọc có thể đã khinh địch.
Nhưng dù thế, thì Diệp Viễn cũng chỉ là một đại sư khổ luyện không có nội khí mà thôi.
Có mạnh đến mức nào cũng không thể một đấm giết chết một Thánh Giả như Thượng Quan Ngọc thế được.
“Chẳng lẽ Diệp Viễn không phải là một đại sư khổ luyện, cũng là một võ giả có nội khí, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới trên Thánh Giả trong truyền thuyết kia?”
Chẳng mấy chốc, trong lòng đám người Cổ Thông Thiên kia bỗng chốc hiện lên suy nghĩ đó.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị họ phủ định.
Một người chưa tới hai mươi tuổi, dù thiên phú có yêu nghiệt đến mức nào, dù vừa sinh ra đã bắt đầu tu luyện thì cũng không thể đạt tới cảnh giới đó trong hai mươi năm.
Còn nữa, bọn họ cũng vô cùng chắc chắn rằng trên người Diệp Viễn không có chút nội khí nào.
Hơn nữa lúc anh ra tay họ cũng không cảm nhận được dao động của nội khí từ Diệp Viễn.
Hoàn toàn là sức mạnh vật lý đơn thuần.
“Chẳng lẽ tên nhóc này đã luyện thuật khổ luyện lên đến cảnh giới bên trên Thánh Giả?”
Trong lòng đám người Cổ Thông Thiên lại có thêm một ý nghĩ.
“Không thể nào, đó giờ chưa từng nghe nói tới loại thuật khổ luyện nào có sức mạnh đáng sợ như thế!”
Chẳng mấy chốc, suy nghĩ đó lại bị họ bác bỏ thêm lần nữa.
“Mọi người, công pháp của tên nhóc này quá quỷ dị, chúng ta phải kết hợp với nhau, nếu không thì e là cuộn da dê đó sẽ vuột ra khỏi tay mất!”
Lúc này, Trung Tam Dã Tường đột nhiên mở miệng nói.
Vừa mới chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Viễn khiến anh ta hiểu được, nếu đánh tay đôi thì họ không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Cuối cùng chỉ có thể đi vào vết xe đổ của Thượng Quan Ngọc mà thôi.
Chỉ khi họ kết hợp với nhau, nói không chừng lại có cơ hội dồn Diệp Viễn vào chỗ chết.
Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo liếc nhìn nhau, cùng nhìn thấy một ý tưởng trong mắt đối phương.
Mà cùng lúc đó, Diệp Viễn cũng khá là kinh ngạc, lúc nãy anh chỉ muốn thử xem giới hạn sức mạnh của mình nằm ở đâu mà thôi.
Cũng muốn thử tính xem sự chênh lệch của anh với những võ giả bình thường khác.
Vì thế anh đã không nương tay, một đấm đó đã dồn hết sức mạnh của cơ thể.
Không ngờ một đấm của anh lại có sức mạnh đến thế.
Tất nhiên, chủ yếu là vì trước đó Diệp Viễn chưa gặp phải võ giả nào đủ sức khiến anh phải dồn hết sức.
Trước đó người mạnh nhất mà anh gặp được cũng chỉ có mấy cô gái của Phệ Thiên Giáo.
Chẳng qua những người đó cũng chỉ dùng thuốc để gia tăng lực chiến, so với Thánh Giả thật sự đi lên bằng thực lực thì vẫn có chút chênh lệch.
Mà hôm nay, đối mặt với Thượng Quan Ngọc thành danh đã lâu, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới Thánh Giả trung kỳ hàng thật giá thật.
Vì thế mới phải dùng hết sức, nhưng không ngờ Thượng Quan Ngọc lại yếu ớt như vậy, bị một đấm của anh đánh chết.
“Xem ra năng lực của võ giả cũng chỉ tới đó mà thôi!”
Diệp Viễn âm thầm lắc đầu.
Lúc nãy anh chỉ dùng sức mạnh vật lý của cơ thể đơn thuận thôi, chẳng dùng chút linh khí thiên địa nào..