“Đại sư Diệp, tôi còn phải xử lý việc của hội đấu giá, cho nên không tiếp anh được, tôi đã sắp xếp cho anh một phòng tốt nhất, ở trên tầng hai!”
“Anh có gì cần xin cứ dặn dò nhân viên!”
“Cảm ơn, ông chủ Long cứ tự nhiên!”
Sau khi Long Tân Quốc rời đi, Diệp Viễn đang định lên phòng bao tầng hai, đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Nhưng ở chỗ không xa, Tiểu Tiểu đang dạo quanh cùng hai người bạn của cô ta vừa nhìn liền thấy Diệp Viễn.
Lập tức vui vẻ tươi cười đi đến.
“Anh Diệp, anh vào được thật rồi?”
Diệp Viễn gật đầu.
Ở chỗ không xa, Tô Minh đang trò chuyện với mấy cậu ấm.
Khi anh ta nhìn thấy Diệp Viễn vào được thật, mà còn ở cùng Tiểu Tiểu.
Khiến sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Theo lý, người bình thường như Diệp Viễn không có vé vào cửa thì không thể vào được, không ngờ Diệp Viễn lại vào được trong thời gian ngắn.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ kích động của Tiểu Tiểu khi nhìn thấy Diệp Viễn, lại khiến trong lòng anh ta vô cùng nóng giận.
Anh ta và Tiểu Tiểu quen biết lâu như vậy cũng chưa từng thấy Tiểu Tiểu đối với anh ta như vậy.
Bây giờ lại nói chuyện nhiệt tình với một tên nhà quê.
Lúc này Tiểu Tiểu cũng cảm thấy hình như mình thể hiện quá nhiệt tình, mới tìm cớ nói.
“Bạn của tôi đều ở bên đó, chúng ta cùng qua ngồi đi!”
Diệp Viễn gật đầu, cũng không từ chối.
Khi Tiểu Tiểu dẫn Diệp Phong đến bên cạnh hai người bạn của cô, hai người cũng hơi ngạc nhiên.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Viễn nói những lời đó chỉ là giữ thể diện, không ngờ Diệp Viễn lại vào được thật.
Mấy người tìm một chỗ ngồi xuống, Tiểu Tiểu liền giới thiệu tên của cô ta và bạn của cô ta cho Diệp Viễn.
Qua lời giới thiệu của Tiểu Tiểu, Diệp Viễn mới biết tên thật của Tiểu Tiểu là Thẩm Tiểu Tiểu, người Sở Châu.
Cô gái ngồi cùng Thẩm Tiểu Tiểu tên là Tôn Lăng Tuyết, đồng nghiệp của Thẩm Tiểu Tiểu.
Còn anh chàng đeo kính gọng vàng đó tên là Vương Văn Quân, phó tổng giám đốc của một công ty bất động sản.
Có thể nói là còn trẻ mà đã giàu có, cũng là trai tài gái sắc với Tôn Lăng Tuyết.
“Cậu Tô, cậu thích cô gái đó à?”
Ở phía xa, mấy người bạn của Tô Minh thấy ánh mắt của Tô Minh luôn dõi theo Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.
Tô Minh gật đầu.
“Cậu Tô, có cần mấy anh em xử lý tên nhóc đó không?”
Mấy người dường như nhìn ra trong lòng Tô Minh không vui, chủ động lên tiếng nói.
Tô Minh thực sự muốn xử Diệp Viễn một trận, nhưng ngại vì có Thẩm Tiểu Tiểu ở đây, Tô Minh cũng không tiện đích thân ra mặt.
Bây giờ mấy anh em tốt tình nguyện ra mặt, đương nhiên Tô Minh cầu còn không được.
“Vậy thì nhờ mấy cậu rồi!”
Mấy anh em tốt lập tức vỗ ngực bảo đảm nói: “Cậu Tô, cậu đợi xem kịch hay đi!”
Nói xong, mấy cậu ấm bèn đi về phía mấy người Diệp Viễn.
Bao vây Diệp Viễn ở giữa.
Vương Văn Quân ở một bên nhìn thấy mấy người này, vội vàng đứng lên chào hỏi: “Cậu Vương, cậu Lưu, cậu Hồ, các anh cũng đến rồi!”
“Ở đây không có chuyện của anh, tránh xa cho tôi”.
Cậu Vương dẫn đầu nóng nảy xua tay, vẻ mặt khinh thường.
Vương Văn Quân lập tức ngoan ngoãn im miệng, kéo Tôn Lăng Tuyết đứng sang một bên.
Đương nhiên Vương Văn Quân quen biết mấy người này, mấy người này đều là cậu ấm hào môn Sở Châu, ỷ vào thế lực của nhà mình, vô cùng thích gây chuyện thị phi.
Mấy người này rất thân thiết với Tô Minh, bây giờ qua đây, rõ ràng là muốn gây chuyện với Diệp Viễn.
“Nhóc con, đứng lên!”
Lúc này, cậu Vương lại nhìn sang Diệp Viễn, ánh mắt tràn đày cao ngạo.
Nhưng Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ đám người này, tiện tay cầm một ly nước ngọt uống.
Thấy Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ bọn họ, khiến mấy người rất không vui.
Một cấu ấm với sắc mặt trắng bệch tức giận mắng.
“Mẹ kiếp, tên nhãi con, cậu Vương bảo mày đứng lên, mẹ kiếp, mày không nghe thấy hả?”
Cậu ấm này nói xong, tay còn tóm lên áo trước ngực Diệp Viễn, muốn lôi Diệp Viễn ra khỏi ghế.
“Bành!”
Nhưng tay của cậu ấm này còn chưa chạm được vào áo của Diệp Viễn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bành” bức bối vang lên.
Cậu ấm này liền bay ngược ra xa, ôm bụng ngã dưới đất, đau đớn kêu la..