“Bố à, bố cứ yên tâm đi! Nếu đại sư Diệp không dám chắc chắn thì sẽ không bao giờ làm bừa!"
Sở Vân Phi cho bố mình ánh mắt yên tâm, sau đó nhấn mở tính năng quay phim của điện thoại.
Nhìn thấy con trai mình tin tưởng Diệp Viễn như thế, Sở Trung Nam thoáng do dự, sau đó cũng lựa chọn tin tưởng con trai mình, tin tưởng Diệp Viễn.
Suy cho cùng thì chuyện cũng đã thế này rồi, muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.
Chi bằng cứ tin tưởng vào Diệp Viễn, biết đâu anh thật sự có thể làm được thì sao.
Bấy giờ, mọi người đều lao ra khỏi phòng họp, tập trung ánh mắt vào Diệp Viễn giữa đám đông vừa mới khởi động cho nóng người xong.
Lưu Hoành và Hứa Thiên Long cũng đã được đỡ ra khỏi phòng họp.
Hai người vừa mới ra tới đã chỉ vào Diệp Viễn, quát lớn với mọi người: “Giết nó cho tao!”
“Giết!”
Cùng với tiếng hô vang trời, hơn một ngàn người đều lao vào người Diệp Viễn.
“Hay lắm!”
Diệp Viễn cười lớn, nhắm vào đám người lao tới trước.
Lần này anh vẫn không sử dụng chút linh khí hay thuật pháp, nào, vẫn sử dụng sức mạnh tay chân để đánh với hơn ngàn người.
Anh muốn mượn đám người này để thử thách giới hạn của cơ thể mình xem nó có thể đạt tới mức nào.
Chưa tới ba phút, đã có khoảng hai đến ba trăm người ngã xuống.
Mà Diệp Viễn thì vẫn như một con trâu điên, lao trái tung phải trong đám đông, nơi nào anh lướt qua cũng có tiếng kêu thảm thiết vang vọng cùng với rất nhiều người nằm xuống.
Diệp Viễn như một chiến thần một đường đánh thẳng về phía trước, mấy người đang có mặt ở đó không biết phải dùng từ gì để diễn ta tâm trạng của mình nữa.
Nếu buộc phải dùng từ ngữ nào đó để miêu tả, thì có lẽ đó là…
Biến thái!
Mà Lưu Hoành cùng Hứa Thiên Long nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn như thế đã ngã mất hai, ba trăm người thì đều nhíu mày thật chặt.
Lưu Hoành lại quay sang thanh niên áo đen bên cạnh hỏi.
“Cậu Cổ, thực lực của người này thế nào?”
“Một kẻ khổ luyện mà thôi, nhưng mà đúng là tên này có cơ thể rất mạnh mẽ!”
Thanh niên áo đen đứng bên cạnh Lưu Hoành dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Viễn đang bị bao vây.
“Thế thì cậu đánh với nó, có thể thắng được không?”, Lưu Hoành có chút gấp gáp hỏi.
“Đánh bại tên này chỉ cần một chiêu mà thôi!”, thanh niên áo đen khinh thường nói.
Anh ta đã thấy rất rõ, Diệp Viễn chỉ là một người cực khổ luyện võ bình thường, không có chút nội khí nào cả.
Đúng là những người bỏ công sức ra khổ luyện rất giỏi, họ có sức mạnh rất lớn, thậm chí còn không ngại cả vũ khí nóng.
Chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thôi đã đủ sức đánh với một số võ giả mạnh mẽ.
Nhưng thanh niên này có thể nhìn thấy Diệp Viễn vẫn chưa luyện thành, mà anh ta là một võ giả có nội khí, có thể hàng ngàn vạn cách để gi3t chết Diệp Viễn.
“Thế à, tốt, rất tốt!"
Nhận được cậu trả lời chắc chắn của anh ta, Hứa Thiên Long hoàn toàn yên tâm.
Lại thêm ba phút trôi qua, ngàn người chỉ còn một lượng rất ít.
Mà Diệp Viễn thì vẫn hăng hái như thường, thậm chí còn chẳng thở dốc.
Bấy giờ, đám người còn lại đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt như nhìn một con quái vật khủng bố, đầy hoảng sợ.
Khi Diệp Viễn lao về phí bọn họ, đám người đó đã trực tiếp xoay người bỏ chạy mà không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Nhìn thấy họ bỏ chạy đi mất, Diệp Viễn không tiếp tục đuổi theo.
Chỉ khẽ lắc đầu, anh cứ tưởng mình sẽ biết được giới hạn của sức mạnh cơ bắp mình đang có.
Mà thật đáng tiếc, hơn một ngàn người này quá yếu.
“Cậu ta… Cậu ta… Có còn là người không vậy?"
Thấy ở đó không còn người nào đứng nổi, chỉ còn mỗi Diệp Viễn hiên ngang đứng đó như một vị chiến thần bất bại.
Mọi người đứng ở cửa phòng họp đều ngơ ngác.
Hôm nay Diệp Viễn đã tặng cho họ một cú sốc quá lớn, lớn đến mức họ không thể phân biệt được đây rốt cuộc là thật hay mơ.
“Vân Phi, Diệp… Đại sư Diệp… Đại sư Diệp thật sự làm được rồi, con nói cho bố biết đây không phải là mơ đi?”
Sở Trung Nam lúc này cũng không dám tin dụi dụi mắt, nhéo Sở Vân Phi một cái thật mạnh.
Sở Vân Phi bị đau nên bất đắc dĩ nói: “Bố, đây không phải là mơ, đại sư Diệp thật sự làm được rồi”.
“Còn nữa, nếu bố nghi ngờ không biết mình có đang mơ hay không thì tự nhéo mình đi, sao lại nhéo con!”.