Diệp Viễn vừa mới nói xong thì Lâm Oánh Oánh đã cười nhạo thành tiếng.
“Ha ha, tên ăn mày thối nát như anh mà cũng tới đây ăn cơm á? Anh có biết đây là đâu không? Đây là nhà hàng đẳng cấp năm sao, thân phận của loại như anh chắc là cả đời cũng không ăn nổi một món ở đây nữa!”
Vương Phương là người tiếp lời: “Đúng vậy, cái loại giao hàng lông bông ngoài đường như cậu mà cũng tới đây ăn cơm, lừa ai thế! Tôi thấy cậu tới đây ăn quịt thì đúng hơn”.
“Mau chút đi, đừng ở đây làm ô nhiễm bầu không khí!”
Giọng Vương Phương rất lớn, các vị khách ăn uống xung quanh cũng bị giọng nói đó làm phiền.
Nhất thời, có một số vị khách cảm thấy khó chịu.
Vài người cảm thấy ngứa mắt với cái vẻ khinh người của Vương Phương và Lâm Oánh Oánh, chủ động lên tiếng đáp trả thay Diệp Viễn.
“Sao, giao hàng thì không phải người hả? Tại sao anh ta lại không được đến đây ăn cơm!”
“Đúng đó, mấy người có cái mặt người nhưng dạ thú, hành động lại khiến con người ta buồn nôn!”
Đột nhiên bị mắng, Vương Phương không thể nhịn được.
“Con mẹ nó cậu nói ai mặt người dạ thú?”
Thấy Vương Phương bắt đầu cãi nhau với khách, quản lý cũng trở nên sốt ruột, dù sao thì khách đến đây ăn đều là những gương mặt nổi tiếng ở Giang Châu, chọc giận bọn họ, thì cái chức quản lý này cũng xem như hết.
Lâm Phi Phi cũng biết mẹ mình khiến nhiều người tức giận, cô ta vội vàng kéo lấy bà mẹ đang muốn nổi bão đi.
“Mẹ à, mẹ làm cái gì thế, đừng có gây rối!”
Vương Phương biết bản thân mình có hơi quá đáng nên trừng mắt nhìn những kẻ mới mắng mình một cái, rồi không nói gì nữa.
“Mong mọi người bớt giận, dì ấy quá xúc động lên lỡ miệng, tôi thay dì ấy xin lỗi tất cả mọi người, thật lòng xin lỗi!”
Quản lý làm dịu cơn tức của những vị khách, rồi nói với Diệp Viễn.
“Thưa anh, nếu như đây đến đây dùng cơm thật thì mong anh hãy thanh toán trước, để những vị khách khác không nghi ngờ anh đến đây để ăn quịt nữa!”
Chiêu này của quản lý là hết sức khéo léo.
Nếu Diệp Viễn có thể trả tiền, thì anh ta không còn gì để nói.
Nhưng Diệp Viễn không có tiền, thì anh ta có thể danh chính ngôn thuận mời Diệp Viễn rời khỏi đây, sẽ không để nhà hàng mang tiếng khinh thường khách hàng.
“Tôi không có tiền, bữa cơm này là do người khác mời!”, Diệp Viễn trả lời.
“Ha ha, mời anh, bản thân anh chỉ là một tên giao hàng mà cũng có người mời anh tới đây ăn cơm hả, anh đùa ai thế.
Bản thân anh tới đây ăn vụng đồ thừa của người khác thì nói đại đi!”
Lâm Oánh Oánh như con gà mái đắc thắng, vô cùng hào hứng nói to.
“Quản lý, anh có nghe thấy không, mau đuổi tên này ra ngoài đi!”
Sắc mặt quản lý cũng thay đổi, vung tay gọi hai phục vụ ngoài cửa tới.
“Đưa anh ta đến phòng làm việc của tôi trước! Tôi nghi ngờ anh ta đến để ăn chùa uống chùa!”
Hai phục vụ vội vàng tới kéo Diệp Viễn đi, bản thân anh cũng không phản kháng lại.
Chẳng mấy chốc, hai phục vụ đã dẫn Diệp Viễn tới phòng quản lý.
Bên ngoài, Liễu Huân dẫn theo một người đàn ông trông khá trẻ với bộ quần áo hàng hiệu đi tới chỗ Diệp Viễn vừa ngồi.
Khi nhìn thấy phục vụ đang dọn thức ăn trên bàn thì vội vàng tiến lên hỏi.
“Khách của bàn này đâu rồi?”
Nhân viên nhận ra ông chủ, vội vàng đáp.
“Quản lý Lưu nghi ngờ vị khách này tới ăn chùa uống chùa nên đã bắt người ta vào văn phòng chờ giải quyết rồi!”
Nghe tới đó thì lập tức nổi giận đùng đùng, bản thân anh ta vất vả lắm mới mời được Diệp Viễn, đang định cúi đầu xin lỗi anh.
Thế mà bây giờ, Diệp Viễn anh ta mời tới lại bị người ta bắt vì nghi ngờ đến ăn chùa uống chùa.
“Cái định mệnh, Lưu Phi, ông đây làm thịt cậu!”
Liễu Huân vô cùng tức giận đi về phía văn phòng quản lý Lưu.
Trong phòng Lưu Phi, Diệp Viễn bị hai phục vụ giữ chặt, đứng đó, còn Lý Thiên Vũ thì bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.
Tất nhiên cả nhà Lâm Phi Phi cũng ngồi một bên xem kịch vui.
“Nói đi, anh tới đây để ăn chực đúng không?”
“Tôi đã nói rồi, tôi được người ta mời tới!”, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như trước, nói.
“Ranh con, đến lúc nào rồi mà vẫn còn nói dối thế hả!”.