Bầu trời mây đen vần vũ, sấm sét đã bắt đầu đánh vang trời.
"Ài...lại sắp sửa bị sét đánh, lần nào cũng bị điện giật tối tăm mặt mũi."
Bình thường rất hiếm khi có người dám đứng ra chịu thử thách giùm người khác, bởi vì nếu người chịu thử thách càng mạnh thì thử thách cũng sẽ càng mạnh.
Giống như lúc Hắc Cầm đỡ thử thách hộ mấy quả trứng nàng mới sinh, sấm sét đánh xuống như muốn phá hủy trời đất, may mắn Hắc Cầm có thuộc tính điện nên mới chịu được.
Nhưng lần đó nàng cũng suýt chết.
Còn nếu kẻ yếu hơn muốn đỡ thử thách hộ người mạnh hơn, thì uy lực của thử thách vẫn giữ nguyên, người mạnh còn chịu không nổi, kẻ yếu hơn vừa đỡ một hai tia sét thì chắc đã bị đánh thành bụi.
Như trong trường hợp hiện tại, thì tôi là sinh vật Bậc 4 Cấp 4, chuẩn bị đỡ giùm thử thách Bậc 5 cho Kim Nguyệt.
Hành động này khá là điên cuồng, nhưng có lẽ có Ma Trận Máu hỗ trợ, tôi sẽ vượt qua được.
"Mong là Kim Nguyệt sớm tỉnh lại."
Một cái lỗ đen ngòm xuất hiện trên bầu trời, ở phía bên kia xuất hiện một con mắt, nó đang nhìn tôi trừng trừng.
"Hình như sai sai, sao lại có thứ này ở đây."
Tôi bắt đầu e ngại, nếu là thử thách bình thường loại sét đánh lửa thiêu thì dễ vượt qua, nhưng có một số loại thử thách rất khó vượt qua, chúng vô cùng kỳ dị.
Con quái vật bước qua lỗ hổng, trên người nó bốc cháy một loại lửa đen ngòm.
Trông nó không giống ma quỷ cho lắm, giống như một loại quái vật từ thế giới khác hơn.
Con quái vật không nói gì cả, cũng không gào thét, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Trên bầu trời những đám mây vẫn đang tích điện nhưng không hề đánh xuống.
"Vậy thử thách lần này là con quái vật này sao."
"Trông nó mạnh quá, có lẽ là sinh vật Bậc 5 Cấp 1."
"Ác Quỷ Biến Hình."
Con quái vật vẫn chỉ đang nhìn tôi, không tấn công hay làm gì cả, nhưng tôi cảm thấy nó như đang cười.
Một nụ cười chế giễu.
"Linh Hồn Máu, tấn công nó."
Tôi ra hiệu cho triệu hồi của mình, nó vẫn chưa tan biến, ma trận máu vẫn đang hoạt động.
Có lẽ tôi sẽ dễ dàng hạ được con quái vật này.
Hai mắt Linh Hồn Máu lóe ánh sáng đỏ, nó tập trung năng lượng ném một quả cầu máu về phía con quái vật trên bầu trời.
Quả cầu máu nổ tung, tạo ra một vụ nổ năng lượng, nhưng con quái vật không bị gì cả, nó chẳng hề quan tâm bức xạ năng lượng đánh lên người nó.
"Không sợ công kích năng lượng sao?"
"Vậy đỡ thứ này xem."
"Lưỡi Đao Máu."
Một thanh kiếm khổng lồ chém thẳng về phía con quái vật, nhưng thân hình con quái vật lấp lóe lên, thanh kiếm chém ngang qua người con quái vật vô cùng dễ dàng.
Nhưng cũng như vụ nổ máu, con quái vật chẳng bị gì cả.
"Nó là thứ quái quỷ gì vậy."
Đầu tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mấy loại quái vật từ thế giới khác như này cực kỳ khó chơi, tôi không biết tí gì về nó, không thể đưa ra chiến lược, cũng không thể chạy trốn.
"Thử mọi cách vậy, ra sao thì ra."
"Ê quái vật, có ngon thì xuống dưới này đánh nhau với tao." - Tôi thử chọc tức nó, tức giận sẽ khiến nó lộ ra sơ hở cho tôi lợi dụng.
Nhưng con quái vật vẫn chỉ nhếch mép cười nhạt.
Nó đưa bàn tay ra phía trước, bóp thật mạnh trong không trung.
"Khục...khục..."
Miệng tôi trào máu, ngã khụy xuống đất, tim tôi vừa bị bóp nát, không biết bằng cách nào nó làm được điều này.
"Quá vô lý...như vậy chẳng phải con quái vật này có thể giết các sinh vật khác vô cùng dễ dàng hay sao."
Với tôi thì trái tim tan vỡ cũng không chết được, nhưng khoảng 90% các sinh vật khác, nếu bị bóp nát tim thì sẽ chết.
Con quái vật sau khi thấy tôi vẫn còn sống, thì nó không cười nữa, ánh mắt nó bắt đầu ác liệt hơn, việc tấn công mà không giết chết được tôi có vẻ là thứ gì đó vô cùng nhục nhã đối với nó.
Ngọn lửa trên người nó bùng cháy dữ dội, con quái vật lao thẳng xuống, giơ bàn tay nhọn hoắt về phía tôi.
Tôi lấy kiếm Nanh Độc chém nó, lần này thì chém trúng, một vết thương cắt qua người con quái vật, mặc dù liền lại ngay lập tức, nhưng chí ít là cũng có tác dụng.
Con quái vật gầm thét, phun ra ngọn lửa đen ngòm từ miệng nó.
Ngọn lửa thiêu đốt cháy bỏng, dù cố gắng né tránh thì tôi vẫn dính một ít, vùng da thịt bị đốt khô quắt lại rồi bong tróc rơi xuống đất.
"Cái thứ quái quỷ này mạnh thật."
"Nếu nó không sợ công kích vật lý và năng lượng, có lẽ công kích tinh thần sẽ có tác dụng."
Tôi lấy ra viên Ngọc Thanh Linh, truyền năng lượng vào bên trong, viên ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy tôi.
Viên ngọc này có ba khả năng, một là bảo hộ tinh thần, giúp chống lại các ma thuật nguyền rủa, ảo ảnh, mê hoặc.
Hai là tăng cường tinh thần lực trong thời gian ngắn, ba là nó có thể phóng ra một chùm năng lượng tinh thần tấn công kẻ thù.
Con quái vật có vẻ dao động khi nhìn thấy viên ngọc.
"Thanh Lọc Linh Hồn!"
Từ viên ngọc phóng ra một chùm năng lượng, bắn về phía con quái vật.
Con quái vật vội vàng né tránh, nó không dám đỡ đòn như những lần trước.
"Quả nhiên là như vậy."
Tôi liên tục phóng ra những chùm sáng công kích nó.
Dù nó rất nhanh nhưng cũng có vài chùm sáng bắn trúng, đục ra những lỗ hổng trên người con quái vật, những lỗ hổng này không liền lại ngay lập tức như khi dùng Lưỡi Đao Máu chém.
"Nãy mày giỏi lắm mà, giờ thì cười nữa tao xem."
Tôi điên cuồng phóng ra những chùm năng lượng, con quái vật gào thét bỏ chạy.
Nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cản, khiến nó không thể chạy khỏi phạm vi của Thử Thách.
Giờ tôi giết nó thì Thử Thách sẽ hoàn thành.
Vết thương trên người con quái vật ngày càng nhiều, khí tức của nó ngày càng suy giảm.
Đột nhiên con quái vật dừng lại, nó không chạy trốn nữa, nó đã nhận ra dù chạy cũng không thoát được.
"Ác quỷ, đây chỉ là một hóa thân của ta thôi, khá khen cho ngươi có thể đánh bại nó."
"Đợi khi ngươi tiến hóa lên Bậc 5 Bậc 6, đích thân ta sẽ tới trả mối thù này."
Âm thanh kẽo kẹt vang lên từ miệng con quái vật, đâm thẳng vào linh hồn tôi, không ngờ con quái vật này còn biết nói chuyện.
Toàn thân nó hóa thành một ngọn lửa, bừng cháy lao thẳng về phía tôi.
"A..." - Tôi lăn lộn, ngã nhào từ trên trời xuống dưới đất, ngọn lửa của con quái vật vô cùng kinh khủng.
Đây là kỹ năng tự sát của nó, ngọn lửa đen bám lên da thịt, không cách nào dập tắt được.
Ngọn lửa thiêu đốt tôi cả nửa tiếng thì mới chịu tắt.
Toàn thân tôi cháy đen, chìm vào giấc ngủ.
"Thật mềm, thật thơm." - Đó là những thứ đầu tiên tôi cảm nhận được khi tỉnh lại.
Kim Nguyệt đang ôm tôi trong lòng, để đầu tôi tựa lên đùi nàng.
Nàng đang đổ một lọ thuốc nước vào miệng tôi, có vẻ tôi chỉ vừa ngất đi một lúc.
"Anh tỉnh lại rồi sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Khi ta tỉnh lại thì thấy anh cháy đen nằm trên đất, ta tưởng anh chết rồi, nhưng không ngờ anh vẫn còn sống." - Kim Nguyệt hơi lo lắng một chút.
Tôi lấy ra vài lọ máu, bắt đầu uống chúng để phục hồi vết thương.
"Ta vừa thay nàng chịu Thử Thách Của Thế Giới."
"Vậy à, cám ơn anh." - Kim Nguyệt chỉ đáp lại đơn giản như vậy, tôi đã mong nàng sẽ cảm động.
"Nàng thành công tiến hóa thành Bậc 5 rồi sao?"
"Nhờ có anh nên đã thành công.
Giờ ta phải quay về hoàng cung, Thái Tử lén lút đi đến đây, không ai biết là hắn đã chết, ta nghĩ chúng ta sẽ không sao."
Kim Nguyệt nói bằng giọng không cảm xúc, có lẽ đây mới là giọng nói thật của nàng, còn những sắc thái vui buồn lo lắng nàng thường thể hiện bên ngoài mới là giả tạo.
"Ta đã giúp nàng giết Thái Tử, vậy giao ước của chúng ta có hiệu lực rồi chứ?" - Tôi hỏi việc tôi muốn biết nhất.
Kim Nguyệt nhìn tôi một lúc.
"Ta sẽ giữ lời hứa, nếu anh muốn thì có thể cùng ta ân ái ngay bây giờ."
Tôi ôm lấy Kim Nguyệt, hôn lên đôi môi nàng, môi của nàng rất mềm mại ấm áp, nhưng nàng không phản ứng lại nụ hôn của tôi.
"Nàng có thể vui vẻ một chút không?"
Kim Nguyệt nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt nàng tràn ngập hạnh phúc, như một đóa hoa tươi thắm.
Nhưng bây giờ tôi đã biết đó chỉ là nụ cười giả tạo.
"Khi nào nàng thực sự vui vẻ thì ta sẽ lấy phần thưởng của mình."
Tôi buông Kim Nguyệt ra.
Gương mặt Kim Nguyệt trở nên vô cảm như cũ.
Bỗng xuất hiện một tiếng hí dài.
"Chết tiệt! Sao mình lại quên mất con thú này."
Con Mộng Quỷ đang đứng cách xa chúng tôi vài trăm mét, khi tên Thái Tử tới nó bỏ đi đâu đó một thời gian, giờ nó đã quay trở lại.
Ma trận máu đã tan biến, Linh Hồn Máu cũng biến thành hồ máu, những khối năng lượng tôi chôn xuống đất cũng hết sạch.
Nếu như giờ phải đánh nhau với con Mộng Quỷ, chắc chắn tôi sẽ thua.
"Nàng chạy đi, ta sẽ cản con Mộng Quỷ lại."
"Ác Quỷ Biến Hình!"
Tôi lấy ra kiếm Nanh Độc, sẵn sàng liều chết với con thú.
"Đừng lo, Dạ Ma không tấn công chúng ta đâu."
Kim Nguyệt phất tay gọi con Mộng Quỷ, nó đi lại từ từ, để cho Kim Nguyệt vuốt ve đầu của nó.
"Dạ Ma vốn là thú nuôi của em, mặc dù em tặng nó cho Thái Tử, nhưng nó vẫn nghe lời em."
Khi vuốt ve con thú, trông Kim Nguyệt vui vẻ hơn đôi chút.
"Giờ mày tự do rồi đó Dạ Ma, còn ta vẫn bị nhốt trong lồng, không biết bao giờ ta mới được tự do như mày." - Kim Nguyệt nói chuyện với con thú như một người bạn.
Con Mộng Quỷ hí lên đáp lại câu nói của nàng, sau đó nó vỗ cánh bay lên trời.
Khóe mắt của Kim Nguyệt hơi ươn ướt, không biết nàng khóc vì chuyện gì.
Tôi ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi nàng.
Nàng khóc một lúc lâu thì mới ngừng lại, khuôn mặt nàng lại trở nên vui vẻ yêu đời.
"Nếu anh muốn thì có thể đến cung của em lúc nào cũng được, tạm biệt, hẹn gặp lại." - Kim Nguyệt tươi cười nói, dù biết nàng chỉ đang giả vờ, nhưng thực sự nụ cười của nàng rất đẹp.
"Tạm biệt."
Tôi đứng nhìn Kim Nguyệt sử dụng vật phẩm bay bay đi.
"Mọi việc suôn sẻ hơn mình nghĩ, quay về phủ thôi."
Tôi đi bộ về nhà của mình.