"Ư...!Đau thật..."
Tôi cố gắng mở mắt, vết thương trên bụng tôi vẫn đau nhói.
"Anh có di nguyện nào không?" - Giọng của nàng pháp sư vang lên.
Cuối cùng tôi cũng mở được mắt, xung quanh tôi là la liệt xác chết của các sinh vật đầu bạch tuộc.
Chúng đều chết rất thảm, toàn thân bị xé nát, máu tươi, não, nội tạng ở khắp nơi trong phòng.
"Ma thuật của tôi chỉ duy trì sự sống cho anh được một giờ nữa thôi.
Tôi đã cố hết sức."
"Nàng ta đang nói cái gì vậy nhỉ? Sao mình lại chết được cơ chứ." - Tôi không hiểu nàng ta nói gì.
"Cô đang nói cái gì vậy, tôi vẫn còn sống mà."
"Nội tạng của anh bị phá hủy hết rồi, anh vẫn còn sống là do ma thuật của tôi duy trì, nhưng không lâu nữa thì nó cũng sẽ mất tác dụng, lúc đó anh sẽ chết."
Tôi nhìn xuống bụng mình, bụng tôi lúc này trống rỗng, chỉ còn mỗi cột sống màu đỏ, còn máu thịt nội tạng đều đã bị thổi bay trong vụ nổ lúc nãy.
Tôi liền lấy ra tất cả những bình máu tôi có, khi tôi uống thì máu trôi xuống cổ họng, xuống ngực, rồi đổ ra ngoài vì bây giờ tôi không còn bao tử để lưu trữ chúng.
"Chà, chắc là mình sắp chết thật rồi."
"Suối Máu." - Tôi sử dụng kỹ năng của mình hóa thành một quả cầu máu, điều khiển quả cầu sinh ra lực hút, hấp thụ máu của những tên bạch tuộc trong phòng.
Quả cầu máu to dần lên, những nơi nó đi qua xác chết của lũ bạch tuộc teo tóp lại thành xác khô.
Sau khi hấp thụ hết máu trong phòng, quả cầu máu trở thành một khối máu hơn hai mét.
Tôi điều khiển nó quay trở lại.
"Tôi không chết được đâu, nhưng cần một tuần để phục hồi, xin hãy bảo vệ tôi trong lúc này." - Tôi nói với nàng pháp sư, hy vọng nàng không bỏ rơi tôi.
Quả cầu máu khổng lồ bao phủ lấy tôi vào bên trong.
Cảm giác giống như được trở thành đứa trẻ trong quả trứng.
Tôi dùng móng vuốt phá vỡ v@ch thịt màu đỏ chui ra ngoài, sau một tuần ở trong trạng thái tái sinh, vết thương và nội tạng của tôi đều đã được phục hồi, thậm chí tôi cảm thấy mình còn mạnh hơn lúc trước một ít.
Nữ pháp sư đang ngồi bên cạnh quả trứng máu, trong suốt thời gian này nàng luôn bảo vệ tôi.
"Cám ơn cô, giờ thì tôi ổn rồi."
"Không có gì, tôi sẽ tiếp tục thám hiểm di tích này, anh nên quay lại đi." - Nàng đề nghị tôi nên quay về.
"Không, tôi sẽ đi theo để bảo vệ cô."
Nàng nhìn tôi một lúc rồi nói.
"Được rồi, tôi biết anh đi theo vì kho báu, lần sau tôi không chắc anh có may mắn như lần này hay không đâu."
Nàng rời khỏi căn phòng, rẽ sang một hướng khác.
Lần này nàng không đi theo cách đục tường nữa, mà liên tục rẽ trái rẽ phải ở những ngã rẽ, giống như nàng đột nhiên biết mọi ngóc ngách trong di tích này vậy.
"Làm sao cô biết chúng ta nên đi như thế nào vậy?" - Tôi hỏi nàng.
Nàng xoay lại nhìn tôi, đôi mắt đang phát sáng.
"Tôi hấp thụ ký ức bằng cách ăn não." - Giọng nàng vô cùng bình thản, nhưng nó lại khiến tôi ớn lạnh.
Tôi yên lặng đi theo nàng, không hỏi thêm điều gì nữa.
Lần này chúng tôi tới một căn phòng còn lớn hơn phòng hồi nãy, cánh cửa phòng cao tới hơn 200m.
"Cánh cửa này chúng ta không đục thủng hay phá hủy nổi đâu." - Tôi nhìn cánh cửa khổng lồ, có khi đằng sau cánh cửa này là lũ quái vật cao cả trăm mét.
Cô nàng pháp sư không nói gì cả, chỉ đi tới một góc của cánh cửa kim loại, nàng dùng móng tay vạch một vệt mỏng trên bức tường, dễ dàng gỡ ra một miếng kim loại mỏng, để lộ một bộ điều khiển bên trong.
Nàng tạo ra vài tia điện nhỏ đánh vào bộ điều khiển.
Dòng điện kích hoạt một cơ chế nào đó, những tiếng rầm rầm vang lên liên tục, cánh cửa khổng lồ nặng nề di chuyển, mở rộng ra để lộ những thứ bên trong.
Ngay khi nhìn thấy những thứ trong phòng, tôi lao tới ôm lấy nữ pháp sư rồi chạy trốn thật nhanh, tôi phải chuồn khỏi đây trước khi lũ quái vật kỳ dị trong đó tỉnh lại.
"Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống." - Nàng pháp sư quát to, giọng nàng vô cùng tức giận.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây."
"Cầu Sấm!" - Cô nàng ngưng tụ năng lượng, tạo ra một quả cầu sấm sét nho nhỏ, quả cầu nổ tung làm tôi bị đánh bay.
"Anh bị điên à!" - Nữ pháp sư vô cùng tức giận, những quả cầu năng lượng bắt đầu phình to trên tay nàng.
"Cô không thấy thứ trong phòng sao, có hàng ngàn con quái vật kim loại trong đó, con nào cũng to hàng chục hàng trăm mét, chúng ta phải rời khỏi đây ngay nếu không chắc chắn sẽ chết."
Tôi nhớ lại khung cảnh bên trong căn phòng, nó là một căn phòng rộng khủng khiếp khoét sâu vào lòng đất, rộng hàng chục km.
Có hàng ngàn con quái vật đứng san sát trong đó, con nào cũng vài chục mét, đặc biệt có một trăm con to tới hơn 100 200m.
Nếu lũ quái vật đó thức giấc thì là cả một thảm họa diệt vong, có khi cả vương quốc sẽ bị chúng tiêu diệt.
Cô nàng phá lên cười, những quả cầu năng lượng trên tay nàng cũng tan biến.
"Anh thật ngốc nghếch, chúng chỉ là những bộ Cơ Giáp thôi, chúng ta đã giết hết lũ phi công rồi, bây giờ chúng chỉ là đống kim loại vô dụng." - Sau một lúc thì cô nàng giải thích.
"Cô chắc chứ?"
"Đi thôi, mấy chiếc Cơ Giáp đó giờ là kho báu của chúng ta."
Tôi và nữ pháp sư quay lại hầm chứa Cơ Giáp, những cổ máy đủ loại hình dáng khác nhau vẫn nằm ở đó, trông chúng vô cùng đáng sợ.
Nữ pháp sư leo lên một con Cơ Giáp, dùng Nanh Băng c ắm vào ngực nó, dòng chất lỏng màu xanh đen phun ra từ ngực nó.
"Không phải máu, mình không cảm nhận được năng lượng sống từ nó."
Nàng tháo chiếc Cơ Giáp ra thành những mảnh vụn, vứt xuống đất.
Toàn thân Cơ Giáp đều làm từ kim loại, một loại kim loại rất cứng, ngang ngửa với lớp giáp của côn trùng Bậc 4.
Sau nửa giờ làm việc, nữ pháp sư lôi ra một cái hộp vuông từ bên trong Cơ Giáp, tôi có thể cảm nhận được bức xạ năng lượng rất lớn từ nó.
Nàng nhẹ nhàng mở cái hộp ra, để lộ một khối năng lượng đang phát sáng bên trong.
"Đây là Lõi Năng lượng của Cơ Giáp, chúng ta không hấp thụ năng lượng từ nó được, nhưng có thể sử dụng để chế tạo vũ khí." - Nàng giải thích.
"Anh giúp tôi lấy chúng ra đi, chúng có thể đổi lấy đá năng lượng."
Tôi nhìn những bộ Cơ Giáp, hai mắt tôi phát sáng, những bộ Cơ Giáp trong mắt tôi biến thành hàng ngàn viên đá 4 5 6 đang tỏa sáng rực rỡ.
Tôi bắt tay ngay vào công việc, sử dụng Lưỡi Hái cắt dọc theo những khe nhỏ trên Cơ Giáp để mở chúng ra, lớp giáp của chúng rất cứng, nhưng nếu cạy vào những khe nứt giữa các khớp thì dễ dàng hơn nhiều.
Cứ khoảng vài phút tôi lại thu hoạch được một cái lõi năng lượng.
Trong lúc này tôi và nữ pháp sư vừa thu hoạch vừa nói chuyện.
Tôi đã biết được nàng tên là Mỹ Lệ, một cái tên rất hợp với nàng.
Cái di tích này thực ra không phải một di tích, nó có tên gọi là Pháo Đài Bay 112, có kích thước to lớn hàng trăm km của giống loài NCM (Nê-xê-mít), một giống loài tiến hóa từ một loài sinh vật không xương sống, họ có tới ba trái tim và tám bộ não trong cơ thể.
Mục tiêu của pháo đài này không phải là Thế Giới Máu, họ đang trên đường chi viện cho một giống loài công nghệ cao khác thì bị bao vây bởi nhiều Chiến Hạm của địch nên bắt buộc phải tiến hành Bước Nhảy Siêu Không Gian về căn cứ cách họ hơn 50 năm ánh sáng.
Nhưng do một trục trặc nào đó nên bọn họ dịch chuyển sai địa chỉ, và mắc kẹt luôn dưới mặt đất của Thế Giới Máu, chỉ có phần tháp của pháo đài là nhô lên lòng đất, cũng chính là ngọn đồi nhỏ mà tôi thấy, còn phần thân pháo đài thì chìm nghỉm dưới hàng trăm km đá tảng bên dưới.
Pháo đài này hoàn toàn mắc kẹt, không thể di chuyển, lượng năng lượng cũng không đủ để họ tiến hành Bước Nhảy Siêu Không Gian về thế giới của họ.
Nên họ tiến hành gửi thư cứu viện và tiến hành đóng băng chờ quân đội tới cứu.
Nhưng đã vài chục ngàn năm trôi qua rồi, có lẽ họ sẽ đóng băng vĩnh viễn nếu tôi và Mỹ Lệ không tới đây.
Mất cả tháng chúng tôi mới thu hoạch xong đống lõi từ những bộ Cơ Giáp bậc 4, chúng có cái tên rất hay là Thiên Thanh Giáp, Bạch Thiên Giáp, Xích Huyết Giáp,...!Nhưng bây giờ chúng bị tôi gỡ ra làm sắt vụn hết rồi, chỉ còn mấy bộ Cơ Giáp vài trăm mét là còn nguyên.
Tôi leo lên bộ Cơ Giáp to nhất, nó có hình dạng giống như ma nhân, cái đầu vuông vuông góc cạnh, ba cái sừng dài, cặp cánh kim loại oai vệ sau lưng, trông nó như một vị vua oai phong lẫm liệt khi đứng cạnh những bộ Cơ Giáp khác.
Tôi chui vào trong đầu của nó, khoang điều khiển là một quả cầu tròn làm từ kim loại màu đen vô cùng cứng rắn.
"Chắc là để bảo vệ phi công bên trong."
Các loài công nghệ khi chiến tranh với nhau họ chỉ phá hủy cơ giáp và chiến hạm, sau đó bắt giữ phi công đòi tiền chuộc chứ hiếm khi gi3t chết phi công, vì máy móc chế tạo được, còn phi công chết người nào thì sẽ là thiệt hại vô cùng lớn cho nền văn minh.
Hệ thống điều khiển là trông như giường nằm, phi công sẽ nằm lên cái giường, sau đó được cố định bằng một loại chất lỏng đặc biệt giúp giảm xóc và bảo vệ phi công.
Tôi nằm lên giường, thử kích hoạt hệ thống lái bằng một nút nhỏ màu xanh.
"&%&@%@##@." - Hệ thống của cơ giáp phát ra ngôn ngữ của loài Nê Xê Mít.
Mấy cái ống tiêm có dây dẫn vươn ra từ những lỗ nhỏ, chúng chụp lấy tôi, đâm vào tay, chân và đầu.
Cảm giác bị mấy cái tiêm đâm khá đau, nhưng chúng không phải vết thương nguy hiểm.
Hình ảnh trước mắt tôi dần thay đổi, biến thành khung cảnh bên ngoài cơ giáp, tôi giống như là biến thành cỗ máy này vậy.
Tôi thử điều khiển tay chân, bộ giáp đều thực hiện như tôi muốn.
"Cái này hay đấy, mình mà đem thứ này ra ngoài, thì mình làm gỏi được luôn cả mấy sinh vật Bậc 5."
Tôi lấy khẩu pháo năng lượng ở hông lên nhắm thử vào một vùng trống trong pháo đài.
Khi tôi bóp cò thì nòng pháo lóe sáng trong vài giây.
"Ầm!!" - Một cột năng lượng có đường kính vài chục mét phóng thẳng lên trời, đục thủng mọi thứ nó đi qua, tạo ra một cái lỗ lớn thông lên mặt đất.
"Này anh làm gì vậy, ra khỏi bộ cơ giáp ngay, chúng ta còn phải lấy lõi năng lượng của chúng nữa." - Mỹ Lệ bây giờ trông nhỏ xíu so với tôi.
"Đừng lo, tôi sẽ giúp cô lấy lõi năng lượng bằng bộ giáp này." - Khi tôi nói thì bộ cơ giáp cũng nói, ngôn ngữ của nó ồm ồm như tiếng sấm.
Tôi đạp ngã một bộ cơ giáp Bậc 5 bên cạnh, rút ra con dao phân giải lượng tử ở hông.
Đâm vào bộ giáp, rạch một vạch lớn ở ngực, lưỡi dao cắt bộ giáp khá dễ dàng.
Tôi lôi ra một cái lõi năng lượng lớn hơn một mét từ trong ngực nó ra.
"Thứ này giống cái cục Lô La bảo là sắp nổ, hy vọng nó không nổ như cục đó."
Mỹ Lệ cất khối lõi vào không gian của nàng.
Mất ba ngày để thu thập hết 99 cục lõi năng lượng còn lại.
Tôi ngắt kết nối với cơ giáp, thực sự tôi rất thích cỗ máy này, nhưng tiếc là không có cách nào mang con quái vật khổng lồ này lên mặt đất cả, nên đành bỏ nó lại đây.
Kho chứa cơ giáp bây giờ biến thành một kho chứa sắt vụn, trừ bộ cơ giáp của tôi tất cả đều đã bị tháo tung.
Tôi và Mỹ Lệ tiếp tục đi xuống trung tâm pháo đài, còn rất nhiều thứ quý giá khác bên dưới.
Chúng tôi tới khoang lưu trữ năng lượng, đây là nơi chứa rất rất nhiều các khối năng lượng tổng hợp.
Thứ này là hàng rác trong quá trình chế tạo lõi năng lượng cho cơ giáp, nhưng chúng vẫn chứa nhiều năng lượng nên được dùng làm chất đốt cho pháo đài.
Có cả vài km toàn những khối năng lượng phát sáng.
"Làm cách nào chúng ta đem hết thứ này theo được, nó nhiều quá."
Tôi lấy hộp lưu trữ ra, hút được vài chục mét khối năng lượng vào bên trong thì đã đầy.
Còn Mỹ Lệ cũng chỉ lấy được vài mét.
Đành bỏ số còn lại, chúng thực sự có quá nhiều.