Quỷ Máu

Chương 46: 46: Áo Choàng Tàng Hình





"Mấy cái rương kia chắc chắn chứa đá năng lượng và kết tinh." - Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy những chiếc rương, được bảo vệ bởi ma trận thì chắc chắn chúng phải rất có giá trị.
"Nhưng nếu chứa vật phẩm quý giá thì chúng không thể nằm hớ hênh như thế này, đây có thể là bẫy." - Tôi cẩn thận suy nghĩ, không nên hành động tùy tiện.
Tôi dùng lưỡi hái dài để mở chiếc rương, khi chiếc rương vừa hé mở, một đám khói đen ngay lập tức bay ra.
"Chạy!" - Không biết nó là gì, nhưng chắc chắn là nguy hiểm, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng.
Một sinh vật giống như khói đen bước ra khỏi phòng, nó trông cực kỳ mờ ảo, không nhìn rõ mặt hay hình dạng, tôi không biết nó là thứ gì, nhưng có vẻ rất nguy hiểm.
Nó nhìn tôi một lúc, rồi từ từ tan biến trong không khí.
"Hy vọng mình không thả ra một con quái vật." - Tôi nhìn vào nơi cái bóng đen biến mất.
Một lúc sau tôi mới dám quay lại căn phòng, vẫn còn hai chiếc rương nữa.
"Đây có lẽ là bẫy, hoặc một thứ quái quỷ nào đó." - Tôi nhìn chiếc rương, nó là một chiếc rương gỗ màu đen.
"Nhưng cũng có thể là chứa kết tinh năng lượng hoặc vật phẩm ma thuật."
Kết quả lòng tham và sự tò mò vẫn chiến thắng, tôi đã rất vất vả mới giết được Phù Thủy Đen, giờ phần thưởng đang ở trước mắt, không thể bỏ qua được.
Tôi ôm cái rương ra ngoài, nó khá nặng.

Đi cách xa căn phòng và điện thờ.
"Lần này hy vọng sẽ không xuất hiện một bóng ma."
Tôi dùng lưỡi hái mở cái rương.
"Uỳnh!"
Cái rương nổ tung, vụ nổ rất lớn, tôi dù đã lộn nhào về phía sau, nhưng vẫn bị uy lực của nó lan tới.
Những mảnh vụn trong rương đâm vào người tôi, gây ra năm sáu vết thương trên người.
"Đau thật." - Tôi rút những mảnh vụn ra khỏi cơ thể, máu ngay lập tức túa ra.
Tôi ngồi xuống một gốc cây, lấy ra một lọ máu để uống và phục hồi vết thương.
Nghỉ ngơi vài giờ thì vết thương cũng hồi phục.
"Còn cái rương cuối cùng." - Tôi sẽ không bỏ cuộc vì vài vết thương vớ vẩn.
Tôi ôm cái rương ra ngoài khu đất trống, bên cạnh đó vẫn còn một cái lỗ lớn do chiếc rương vừa nãy phát nổ gây ra.
"Ác Quỷ Biến Hình."
"Áo Giáp Vảy Máu."
Tôi biến thành hình dạng ma quỷ của mình để tăng phòng thủ.
"Lần này có nổ mạnh hay gì thì mình cũng không sao."

Tôi mở chiếc rương ra từ từ, rồi nhảy về phía sau.
Nhưng lần này cái rương không nổ tung hay có thứ gì xuất hiện.

Bên trong cái rương là một bộ áo choàng màu đen cũ nát.
"Cuộc sống mà, hài..." - Tôi chán nản thở dài khi nhìn thấy đồ vật bên trong, nó không phải là đá năng lượng hay kết tinh như tôi mong chờ.
"Nhưng chắc nó cũng là thứ gì có giá trị."
Tôi lại gần cầm lấy tấm áo choàng, nó khá lớn, giống như một miếng vải đen rộng hai mét dài ba mét.
Nhưng tôi không cảm nhận được chút xíu năng lượng nào từ nó.

Chỉ là một tấm vải bình thường.
"Khoan, vải bình thường thì mình cũng phải cảm nhận được chứ, thứ này có vấn đề."
Tôi thử mặc nó lên người, truyền năng lượng máu vào nó.
Không có vòng phòng hộ hay các rãnh năng lượng lóe sáng.
"Không phải vật phẩm ma thuật sao."
Khi tôi định cởi bộ áo choàng ra, thì bộ áo choàng dần dần trở nên trong suốt.
Cả cơ thể của tôi bên trong bộ áo choàng cũng biến mất.
Tôi đưa tay mình lên, tôi hoàn toàn không nhìn thấy nó, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tay mình tồn tại.
"Ha ha, là Áo Choàng Tàng Hình." - Tôi vui sướng cười như điên, đây là một vật phẩm ma thuật vô cùng quý báu.

Giá của nó lên đến vài chục viên đá 6.

Là bảo bối các sát thủ tranh đoạt nhau mua.

Nhưng tác dụng quan trọng nhất của nó chính là.
"Tha hồ nhìn trộm các cô gái." - Một nụ cười đê tiện xuất hiện trên mặt tôi.
Kể từ khi thấy Đêm Nhọn sử dụng kỹ năng tàng hình đi nhìn lén, tôi đã rất muốn học, nhưng kỹ năng đó chỉ các loài quỷ có liên quan tới bóng tối hoặc ảo ảnh mới sử dụng được, nên tôi đành bỏ qua.
Nhưng giờ có bộ áo choàng này thì mơ ước bấy lâu của tôi đã thành hiện thực.
Tôi cởi áo choàng ra, cất nó vào trong Hộp Đen Lưu Trữ, rồi bỏ hộp đen vào không gian.
"Trong phòng vẫn còn vài thứ khác, mình sẽ kiểm tra chúng."

Tôi quay lại căn phòng, kiểm tra những quả cầu pha lê.
Lựa một viên màu đen có bức xạ năng lượng cao nhất, tôi áp nó lên trán.
"Bàn Tay Vô Hình." - Tôi đọc tên kỹ năng được lưu lại trong viên pha lê.
"Ngưng tụ tinh thần thành một bàn tay, có thể dùng để tấn công và bắt giữ."
"Hừm, mình không dùng được kỹ năng này rồi, linh hồn mình còn lâu mới đủ mạnh để ngưng tụ một thứ như vậy."
Tôi cất viên pha lê vào không gian, cầm lấy một viên khác lên đọc.
"Lồ ng Bảo Hộ Ý Chí."
"Dùng tinh thần tạo thành một vòng tròn bao quanh thân thể, ý chí còn thì vòng bảo hộ sẽ không vỡ."
"Cái này giống kỹ năng Khiên Ý Chí, mình cũng không dùng được."
Tôi cũng bỏ viên pha lê thứ hai vào không gian.
"Khế Ước Linh Hồn."
"Dùng linh hồn chế ngự linh hồn, có thể cấy linh hồn của mình vào các sinh vật có ý chí yếu đuối, gián tiếp khống chế và điều khiển chúng."
"Là kỹ năng giúp tên Phù Thủy Đen gọi ra năm con quái vật, kỹ năng này hay đấy, mình không khống chế được một lúc sáu sinh vật như hắn ta, nhưng dùng để khống chế một con côn trùng làm thú cưỡi thì chắc là đủ rồi."
Tôi cầm một viên pha lê màu đỏ có hình ngọn lửa lên xem.
"Ma Trận Triệu Hồi - Vực Sâu Khế Ước Triệu Hoán Ác Ma."
"Sử dụng lượng lớn đá năng lượng, kết tinh năng lượng, máu thịt,...! Xây dựng nên Ma Trận Triệu Hồi.

Có thể gọi về một sinh vật từ Vực Sâu trong một thời gian ngắn."
"Là cái ma trận khổng lồ trong điện thờ, chính thứ này đã giúp triệu hồi một sợi hóa thân của Vực Sâu Ma Thần sao? Nhưng mình làm gì với nó được đây, mình đâu muốn triệu hồi Ma Thần tới để cúng bái."
Tôi đọc kỹ lại nội dung trong viên pha lê.

Thứ này ngoài việc triệu hồi hóa thân của Ma Thần để cúng bái, nó còn có thể triệu hồi một sinh vật Bậc 5 từ Vực Sâu tới Thế Giới Máu trong một ngày, kiểu như là bỏ rất nhiều tiền ra để thuê họ làm việc cho mình trong một ngày.
"Cái này cũng hay đấy, có lẽ sẽ có lúc mình sử dụng nó."
"Mình sẽ chiếm luôn tòa điện thờ này làm nhà của mình, Phù Thủy Đen chết rồi, nơi này cũng không còn ai cả."
Tôi quay lại căn phòng tra tấn, các cô gái đều đã rời đi, xác của hai cô gái đã chết cũng biến mất, chắc người quen biết họ đã mang xác họ về với người thân.

Tôi lôi hết các dụng cụ trong phòng ra ngoài, tập trung lại một chỗ.

"Cầu Lửa Diệt Vong."
Tôi sử dụng kỹ năng của mình thiêu cháy chúng.
Làm xong mấy chuyện này thì trời cũng đã tối, Mặt Trời Đen lại xuất hiện trên cao.
Tôi quay lại căn phòng chứa đồ, nằm dài trên sàn nhà.
Không gì thoải mái bằng việc nghỉ ngơi sau một trận chiến.

Do khá mệt nên tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Một cảm giác ướt át lạnh lẽo ở miệng làm tôi tỉnh dậy.
Tay chân tôi tê cứng, tôi không điều khiển được thân thể mình.
Tôi phải rất cố gắng mới mở được mắt mình ra.
Trước mặt tôi là một cô gái xinh đẹp nhưng có làn da tái nhợt, chính xác hơn là một Bóng Ma.
Tôi đang bị một Ma Nữ cưỡng hôn, không biết chính xác nàng là loài gì.
Chiếc lưỡi ướt át của nàng đang luồn lách trong miệng tôi, nếu là bình thường tôi sẽ vui vẻ hưởng thụ nụ hôn này.
Nhưng tôi cảm thấy năng lượng sống trong cơ thể mình đang dần suy giảm, linh hồn cũng có dấu hiệu bị hút ra khỏi cơ thể.
"Chết tiệt!"
Tôi cố gắng vùng dậy và sử dụng kỹ năng, nhưng cơ thể tôi không chịu hoạt động, thứ duy nhất tôi còn điều khiển được là đôi mắt của mình.
"Mình phải làm gì đó, nếu để cô ta tiếp tục hôn mình trong năm phút, thì mình sẽ chết."
Tôi suy nghĩ loạn xạ, cố gắng nghĩ ra phương án thoát khỏi cảnh này.
"Kiếm Ý Chí."
Tôi âm thầm tập trung tinh thần của mình thành lưỡi kiếm vô hình, chém thẳng lên người nàng, giờ không phải lúc để thương hương tiếc ngọc.
Lưỡi kiếm cắt ra một vết thương nhỏ trên tay nàng.
"A!" - Ma Nữ buông tôi ra, nàng lùi lại, dùng bàn tay mờ ảo che lấy vết thương, vết thương nhanh chóng liền lại do nàng là hồn thể.
Lúc này tôi có thể thấy rõ hình dạng của nàng.
Một cô gái có mái tóc dài lượn sóng, mặc một bộ váy lộng lẫy.

Dù đã biến thành Bóng Ma thì nàng vẫn rất xinh đẹp.
"Cầu Lửa Diệt Vong!" - Tôi ngưng tụ một quả cầu lửa ném thẳng vào người nàng, nhưng quả cầu bay xuyên qua cơ thể nàng, va vào bức tường phía sau rồi nổ tung.
"Hồn thể và linh thể không sợ ma thuật, vũ khí năng lượng, vũ khí lạnh.

Chỉ có ma thuật hệ tinh thần và vũ khí có thuộc tính điện mới tấn công được họ." - Tôi nhớ lại những thông tin tôi từng đọc trong một viên pha lê.
"Tia Chớp Đen." - Tôi sử dụng kỹ năng nhận được từ gien của Hắc Cầm, bàn tay tôi nổ lách tách những tia lửa điện, phóng ra một tia chớp nho nhỏ vào cơ thể nàng.
Cô gái rít gào rồi bỏ chạy, nàng ta bay rất nhanh, chỉ vài giây thân ảnh nàng đã tiêu thất trong màn đêm.
"Hú hồn hú vía, phù phù." - Tôi cảm thấy may mắn vì đã tỉnh lại đúng lúc, nếu không có lẽ giờ tôi lại biến thành xác khô rồi.

Kiểm tra lại cơ thể mình, năng lượng sống trong tôi suy giảm một phần ba, linh hồn cũng suy yếu hơn một chút.

Nhưng loài Quỷ Máu có khả năng phục hồi rất tốt, nên có lẽ chỉ cần uống nhiều máu, ăn một ít kết tinh năng lượng và đá năng lượng là tôi sẽ ổn.
"Nàng ta là thứ gì nhỉ?" - Tôi suy nghĩ xem bóng ma vừa nãy là ai.
"Đúng rồi, là bóng đen mình thả ra hồi chiều."
"Mình cứ nghĩ là nàng đã rời đi, hóa ra nàng vẫn quanh quẩn ở lại đây."
"Nhưng mình không có nhiều kỹ năng để chống lại loại sinh vật siêu nhiên này, nếu là sinh vật sống thì mình còn tấn công bằng kỹ năng máu được, nhưng nàng ta là hồn thể, chỉ có hai kỹ năng gây ra được sát thương lên nàng.

Mà cả hai kỹ năng này của mình đều rất yếu."
Nếu đang ở trong thành thì tôi có thể đi mua những ma trận có tác dụng vây khốn bắt giữ, hoặc vũ khí ma thuật có khả năng tấn công linh hồn, nhưng giờ tôi đang ở một nơi khỉ ho cò gáy, bốn phía là rừng, cách vài trăm km mới có một ngôi làng, thì lấy đâu ra thành trì.
Tôi đành tạm gác chuyện này lại, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc nàng ta cũng không dám tấn công tôi.
Tôi không tiếp tục ngủ nữa mà bắt ăn uống để hồi phục, và nghiên cứu mấy viên pha lê.
Khi trời sáng thì tôi quay về làng của Hoàng Hôn.
Nhưng nàng không có nhà, nên tôi đi sang gõ cửa nhà hai cô bé ma nhân kế bên.
"Xin chào, ta không phải kẻ xấu, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện muốn hỏi thôi.

Ta sẽ cho các em thức ăn." - Tôi nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể, hy vọng họ sẽ mở cửa.
Đợi một lúc nhưng không có tiếng trả lời.
"Con Mắt Của Quỷ Máu." - Tôi sử dụng kỹ năng của mình để nhìn xuyên qua cánh cửa.
Bên trong nhà hai cô bé hiện ra trước mắt tôi trong hình dạng hai bóng người màu đỏ.

Họ đang ôm nhau sợ hãi, trốn trong một cái tủ quần áo.
"Có vẻ mình hơi đường đột." - Tôi cảm thấy áy náy vì hành động của mình.
"Chắc mình nên đi hỏi nhà khác."
Tôi đi sang nhà bà lão kế bên.
"Xin chào, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện, ta là người bữa trước đi cạnh Hoàng Hôn, bà có thể cho ta biết cô ấy đi đâu rồi không."
Một lúc sau bà lão già nua ra mở cửa.
Bà ta nhìn tôi bằng đôi mắt mờ đục.
"Thưa ngài, có lẽ Hoàng Hôn đang ở ngoài đồng." - Bà lão dùng giọng nói khàn khàn trả lời.
Tôi lấy ra một viên đá 4 đưa cho bà lão.
"Mong các vị Quỷ Thần phù hộ cho bà." - Tôi bắt chước cách Hoàng Hôn và bà lão nói chuyện, tặng bà ta một lời chúc.
Tôi đi theo phương hướng bà lão chỉ tới một cánh đồng.