*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôn lễ của Tác Dương và Thẩm Huy Minh không cử hành ngay, sau khi thương lượng thì họ quyết định tối giản nhất có thể.
Cả hai đều không thích phô trương, thấy tổ chức long trọng quá chẳng cần thiết, dù sao chuyện này cũng chỉ là chuyện của hai người. Mà Berlin cũng quá xa, gia đình bạn bè đều có cuộc sống riêng của họ, ai dám chắc sẽ đi cùng họ tới Berlin đâu chứ? Nếu không làm ở Berlin thì càng không cần làm trong nước.
Ngoài chuyện này ra thì cần phải chuẩn bị khá nhiều thủ tục, muốn đáp ứng yêu cầu người ta đưa ra cũng cần có thời gian và công sức.
Từ sau khi Tác Dương về quê thì hai người lại tiếp tục quay về guồng bận rộn, một người lo chuyện công ty, một người bắt đầu lịch trình bay.
Cứ sinh hoạt như thế đến Tết, sau khi Tác Dương có lịch bay thì lại có người theo thói quen nhờ cậu chuyển ca, nhưng lần này thì Tác Dương từ chối.
Cậu cười bảo:
– Năm nay anh phải đón Tết với người yêu và bố mẹ rồi, anh xin lỗi nhé.
Cậu khảng khái nói “người yêu” thật sự khiến đồng nghiệp bất ngờ.
Chuyện Tác Dương yêu đương đã được lan truyền khắp công ty từ lâu, nhưng mà Tống Khải – người duy nhất biết đối tượng đó là ai – lại chẳng hé môi nửa lời. Mọi người cũng không đào sâu chuyện riêng tư của người ta, chỉ cảm thán “hoa đã có chủ” rồi thôi.
Nhưng khi nghe chuyện này từ chính miệng Tác Dương nói ra thì vẫn không tài nào tin nổi.
Đồng nghiệp kia nói xin lỗi với cậu, Tác Dương cười:
– Có sao đâu mà, nhưng mà anh cũng xin lỗi vì đã không giúp được em.
– Đừng đừng, anh đừng nói thế – Đồng nghiệp cười bảo – Em chúc hai người năm mới vui vẻ trước nhé.
Chuyến bay cuối cùng trước thềm năm mới của Tác Dương là bay đi New York, khi về là vừa đúng sáng giao thừa. Thẩm Huy Minh lái xe đến đón, hai người về nhà Tác Dương sửa soạn một lát, đến gần trưa thì sang nhà bố mẹ Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh có hỏi Tác Dương là có cần đón ba mẹ cậu tới đón Tết cùng không, nhưng Tác Dương ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo thôi.
Trên đường tới nhà bố mẹ Thẩm Huy Minh, hai người có tạt ngang siêu thị.
Mẹ Thẩm Huy Minh có gửi anh một danh sách những đồ cần mua, bảo hai người khi nào về thì mua luôn, bà nói: “Có lực lượng lao động trẻ tuổi thì phải biết tận dụng chứ!”
Hai người đàn ông cao to đẹp trai, mặc chiếc măng tô vải nỉ màu đen cùng kiểu dáng, một người đẩy xe hàng, một người đi bên cạnh đọc danh sách.
Siêu thị mở nhạc đầy không khí Tết, quầy cân thực phẩm cũng nối hàng dài.
Tác Dương chưa bao giờ có trải nghiệm này cả. trong thế giới của cậu, Tết thậm chí còn vắng lặng hơn ngày thường, mãi cho đến hôm nay cậu mới thật sự cảm nhận được “nhộn nhịp” là như thế nào.
Hai người mua đồ xong, mỗi người xách hai túi lớn bỏ vào cốp sau xe.
Thẩm Huy Minh nói:
– Mẹ anh tưởng ngày Mười lăm tháng Giêng siêu thị đóng cửa hay sao ấy? Hốt bao nhiêu là đồ ăn, chả biết ăn có hết không.
Tác Dương đứng bên cạnh cười hì hì, cậu thấy ngày Tết thật là khác biệt.
Bọn họ về nhà bố mẹ Thẩm Huy Minh, hai người cởi măng tô ra rồi bắt đầu phụ bố mẹ làm việc, người thì dán câu đối Tết, người thì chuẩn bị đồ ăn. Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Huy Minh hơn hẳn Tác Dương nên đương nhiên là phụ việc bếp núc, Tác Dương thì theo bố Thẩm Huy Minh lấy câu đối ra bắt đầu dán ngoài cửa, cuối cùng là dán chữ “Phúc” trên cửa tủ lạnh.
Bố Thẩm Huy Minh hài lòng đi kiểm tra lại một lượt, thấy không còn sơ sót gì nữa mới vui vẻ đi hãm trà.
Tác Dương thấy gia đình Thẩm Huy Minh thật đáng yêu, cậu đứng nhìn chữ “Phúc” đỏ rực trên cửa tủ lạnh phì cười.
Một nhà bốn người, làm tận mười món ăn và một nồi canh.
Đến giờ xem Gala Mừng xuân, mẹ Thẩm Huy Minh bất thần vỗ đùi cái chát:
– Quên mất một việc quan trọng rồi!
Bà quay về phòng ngủ, lấy ra mấy đôi tất đỏ.
Thẩm Huy Minh cười rộ lên:
– Năm nay đâu phải năm tuổi của ai trong nhà mình đâu, có cần thiết không mẹ?
– Đương nhiên là cần! – Mẹ Thẩm Huy Minh giơ mặt dưới đôi tất ra cho bọn họ xem – Đạp tiểu nhân (*) đó, mọi người mang vào hết đi nào.
(*) Đạp tiểu nhân: một phong tục truyền thống ở TQ, ngày tết sẽ mang vớ có thêu hình một “tiểu nhân” tức là người nhỏ, không có hình tượng cụ thể, muốn thêu sao vẽ sao cũng được, ngụ ý là đạp tất cả những xui xẻo xuống chân để đón chào những điều may mắn.
Tác Dương cười nhận lấy, sau khi nói cảm ơn thì mang vào ngay.
Thẩm Huy Minh ngồi một bên càm ràm:
– Mẹ, mẹ thiệt tình… Thôi bỏ đi, con không nói nữa.
– Vậy thì khỏi nói, con nhìn Tác Dương đi kìa, thấy nó nghe lời chưa – Mẹ Thẩm Huy Minh nhìn ba người đàn ông mang đôi tất đỏ – Đạp đi nào, đạp tiểu nhân!
Tác Dương cười nghiêng ngả vào người Thẩm Huy Minh, học theo mẹ anh giẫm chân thật mạnh xuống sàn.
– Thôi được rồi – Thẩm Huy Minh kéo Tác Dương ra ban công – Lát nữa người ở tầng dưới lên tìm nhà mình đấy. Ra ban công hóng gió không? Trong phòng ngộp quá.
Hai người tếch ra ban công, mở hé cửa sổ.
– Sao rồi? Không thấy lúng túng nữa chứ?
Tác Dương lắc đầu, dựa vào người anh. Thẩm Huy Minh đứng thật vững, mặc cho cậu ngả đầu.
– Em vui lắm – Tác Dương nói – Em chưa bao giờ đón cái Tết nào như vậy cả.
Thẩm Huy Minh nắm tay cậu, hai người đứng trên ban công nhìn ra bầu trời đêm, trên ban công có treo hai chiếc đèn lồng, hắt bóng đỏ lên gương mặt họ.
– Từ giờ trở đi, năm nào chúng ta cũng sẽ đón Tết như vậy, em không chê phiền là tốt rồi.
Sao mà cậu chê phiền được chứ? Tác Dương quay đầu lại, nhìn thấy bố mẹ anh đang ngồi trên sô pha cắn hạt dưa xem Gala Mừng xuân.
– Lát nữa mình cùng gói sủi cảo nhé? – Thẩm Huy Minh hỏi – Biết gói không?
– Chưa gói bao giờ, nhưng mà em có thể thử.
Gần mười giờ, bốn người quây quần bên nhau gói sủi cảo, Thẩm Huy Minh phụ trách dạy cho Tác Dương, còn bảo cậu nhét viên đường vào trong sủi cảo.
Thẩm Huy Minh nói:
– Đây là truyền thống, đến lúc đó ai ăn được sủi cảo có viên đường thì người đó sẽ có một năm thật ngọt ngào.
Ấy thế mà sau rốt cả bốn người đều không ăn được.
Vì sủi cảo có viên đường là do Tác Dương gói, mới thả vào trong nồi đã vỡ ra rồi, viên đường tan vào nước canh luôn.
Mẹ Thẩm Huy Minh nói:
– Cả nhà biết như vậy có nghĩa là gì không?
Thẩm Huy Minh hỏi:
– Là gì mẹ?
– Có nghĩa là cả nhà chúng ta ai cũng sẽ có một năm thật ngọt ngào – Bà cười nói – Vậy cũng tốt, đây là điềm lành đấy.
Là điềm lành.
Tác Dương nhìn Thẩm Huy Minh nghĩ, thật ra cuộc sống mật ngọt của cậu đã bắt đầu từ rất lâu rồi.
*
Đến gần hết Tết Tác Dương và Thẩm Huy Minh mới chính thức đặt chân lên Berlin, có nhiều thủ tục khó khăn hơn hai người tưởng. Nhưng cũng may, dù có tốn bao nhiêu thời gian thì tất cả cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Lần này hai người bay cùng nhau, Tác Dương ngồi bên cạnh Thẩm Huy Minh không phải với cương vị tiếp viên hàng không nữa, mà là một hành khách bình thường.
Khi lên máy bay, Thẩm Huy Minh cười hỏi cậu:
– Cảm giác này kỳ diệu lắm phải không? Lỡ lát nữa gặp đồng nghiệp em quen hỏi em đi đâu, thì em trả lời thế nào?
– Đi kết hôn chứ thế nào nữa – Tác Dương vừa kiểm tra hộ chiếu và vé máy bay, vừa đáp nhẹ tênh.
Câu trả lời này rất hợp ý Thẩm Huy Minh, anh ngẩng đầu lên, ôm vai Tác Dương đi vào trong.
Nhưng khi gần tới cửa máy bay thì Thẩm Huy Minh vẫn buông cánh tay xuống, anh cũng biết ngại ngùng chứ bộ.
Từ đây bay đến Berlin phải quá cảnh một lúc ở Moscow.
Tuyến đường này đã từng chứng kiến khởi đầu câu chuyện của họ, khi đó còn là mùa thu, Moscow mưa gió bão bùng bắt bọn họ ở lại một đêm. Nhưng giờ nhớ lại, hai người đều phải cảm ơn “tai nạn” đó, vì nhờ có đêm đó mà bọn họ mới có cơ hội tiến gần đến nhau.
Đến bây giờ Tác Dương vẫn còn nhớ như in những lời Thẩm Huy Minh nói đêm hôm đó.
“Vì em là chính bản thân Tác Dương, nên đã đủ độc đáo, đủ hoàn mỹ rồi.”
Cậu bây giờ khi nhìn sang Thẩm Huy Minh cũng nghĩ giống y như thế.
Vì anh là chính bản thân Thẩm Huy Minh, cho nên đã đủ độc đáo, đủ hoàn hảo, đủ để cậu yêu thương và ngưỡng mộ suốt cả cuộc đời.
Ngồi trên máy bay, đột nhiên Tác Dương hơi thảng thốt, có một khoảnh khắc cậu có cảm giác như ý thức của mình thoát ly khỏi thể xác, làm một người ngoài cuộc quan sát chính mình và Thẩm Huy Minh.
Cậu nhìn thấy hai người ngồi thân mật bên nhau, tựa vào nhau sát rạt, không nghe thấy mình và anh đang nói những gì.
Tuy không nghe thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Cảm nhận được từng câu từng chữ đều ngập đầy hoa thơm trong trẻo, nở rộ trên miền trời ngày xuân.
Đợi đến khi Tác Dương hoàn hồn thì chuyến bay đã cất cánh.
Thẩm Huy Minh nắm lấy tay cậu, hai người lại lần nữa đâm xuyên vào những tầng mây.
Trên bầu trời cao ba mươi nghìn feet, chắc chắn đã có ai đó run rủi cho duyên số hai người, để họ gặp nhau, rồi dung nhập vào sinh mệnh của nhau.
Tác Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ từ từ rời khỏi thành phố mà họ đang sinh sống, mang theo trái tim căng tràn tình yêu đáp xuống một nơi sẽ làm chứng cho mối tình bắt đầu trên trời xanh của họ.
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, hai người lại cùng nhau ngắm mặt trời mọc bóng trăng tàn, ngắm dải sao lấp lánh rực rỡ.
Khi đến được Berlin, Tác Dương nói:
– Em không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa.
Hai người từ sân bay đến thẳng tòa thị chính làm thủ tục đăng ký kết hôn. Điều khiến Tác Dương bất ngờ là khi cậu cầm trên tay tờ giấy chứng nhận thì lại không phấn khích như trong tưởng tượng, mà có vẻ như tất cả đều diễn ra như vốn nó nên là thế.
Cậu phải lòng Thẩm Huy Minh như vốn nó nên là thế, hẹn hò với Thẩm Huy Minh như vốn nó nên là thế, rồi kết hôn với anh như vốn nó nên là thế.
Một người không bao giờ hướng đến hay có bất kỳ hy vọng gì với hôn nhân bây giờ lại cảm thấy việc mình kết hôn với Thẩm Huy Minh là chuyện mà nó vốn phải diễn ra vậy.
– Đi thôi, đến nhà thờ nào.
Hai người nắm tay nhau, quay về nhà thờ nhỏ mà họ từng chứng kiến hôn lễ của người khác. Lần này không có người khác, thậm chí còn không có cha xứ, nhưng thần thì có mặt ở khắp mọi nơi, kể cả thần tình yêu.
Hai người đan chặt mười ngón tay, trịnh trọng bước vào lễ đường, họ đi ngang qua những dãy ghế trống trơn, tới trước giá thập tự.
Bọn họ không có tín ngưỡng, nhưng họ tin vào tình yêu.
Hai người đứng ở đó, chỉ nhìn về nhau, chỉ để cho đối phương nghe được nhịp tim của mình.
Thẩm Huy Minh quỳ một gối xuống, lấy ra đôi nhẫn đã chuẩn bị từ lâu.
– Chú rể Tác Dương, em có đồng ý cùng chú rể Thẩm Huy Minh chia sẻ quãng đời còn lại không?
Tác Dương cười nhìn anh:
– Em đồng ý.
Thẩm Huy Minh đeo nhẫn lên cho cậu, sau đó đến lượt Tác Dương cũng lặp lại y như vậy?
– Chú rể Thẩm Huy Minh, anh có đồng ý cùng chú rể Tác Dương bạc đầu giai lão không?
– Anh đồng ý.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu, để cậu đeo nhẫn vào cho mình, sau đó hai người ôm chầm lấy nhau, rồi trao nhau một nụ hôn, Thẩm Huy Minh thủ thỉ bên tai Tác Dương:
– Hay là tiện thể chúng ta thề hẹn cho mấy kiếp nữa đi, anh cứ cảm thấy mấy chục năm kiếp này vẫn chưa đủ cho anh yêu em.
Tác Dương làm thinh một lát, cằm tì trên vai anh, cười tủm tỉm, sau đó cũng thủ thỉ bên tai anh:
– Thần Cupid nói ông ấy biết rồi.
TOÀN VĂN HOÀN