Thiệu Ninh Khải vừa trở về phủ, hôn sự giữa Thiệu Văn Thịnh và Cẩm Nhân cũng được tiến hành. Ta đích thân lo liệu, đoàn rước lễ kéo dài đến mức nhìn không thấy đâu là điểm cuối.
Lão phu nhân nhíu mày, hỏi: "Chỉ là một đứa con thứ, cần gì phải làm lớn đến thế?"
Ta đưa cho bà một cuốn sổ đỏ dày cộm: "Đây là danh sách sính lễ của Cẩm Nhân, người xem qua đi, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo như khi con lập gia đình."
Lão phu nhân mở cuốn sổ ra, danh sách dài phủ kín từ đầu đến cuối bàn. Bà không nén nổi nụ cười vui mừng: "Không cần xem nữa, ta biết nhà họ Tô giàu có thế nào. Cẩm Nhân là đứa bé ngoan. Nay Hầu gia cũng trở về rồi, quả thật lúc này phải tổ chức thật lớn."
Nhân cơ hội, ta nói tiếp: "Đúng vậy, Văn Thịnh cũng rất được huynh trưởng của con yêu quý, tương lai chắc chắn sẽ sáng lạn. Chỉ tiếc là..."
"Tiếc rằng nó chỉ là con thứ, không phải sinh ra từ bụng con."
Lão phu nhân xua tay: "Chuyện đó có gì quan trọng! Ngươi là mẫu thân chính thức của nó, đã nuôi dạy nó khôn lớn, chẳng bao giờ để thiếu thốn điều gì. Nay nó lại cưới cháu gái của ngươi, cứ để Văn Thịnh là con ruột dưới danh nghĩa của con, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Cẩm Nhân."
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó chịu của Thiệu Văn Uyên và Nguyễn Kim Châu, ta cười rạng rỡ hơn.
"Vậy là tốt rồi. Từ nay, Văn Thịnh chính là đệ đệ ruột của ngươi. Sau này nếu nó thành đạt, chắc chắn sẽ không quên nâng đỡ huynh trưởng của mình."
Thiệu Văn Uyên giận dữ hất tay ta ra: "Ai cần nó đỡ đần chứ! Ta không có đệ đệ nào cả!"
Hắn nổi giận bỏ đi, suýt nữa va vào Nguyễn Kim Châu.
Ngày hôm đó, hắn không về phủ, đến sáng hôm sau mới được người ta dìu về trong cơn say mèm, kèm theo một bức thư do chính tay đường huynh gửi.
Thiệu Văn Uyên vì thất bại trên quan trường mà kết giao với những công tử bột của các gia đình quyền quý. Bọn chúng chỉ muốn kéo kẻ mang danh "Trạng nguyên” xuống vũng bùn, nay thấy hắn có thêm một đệ đệ chính danh, lại cưới luôn vị hôn thê danh giá trước kia của hắn, nên chúng nhân cơ hội ép hắn uống rượu đến say mèm.
Điều khiến hắn hận nhất chính là mẫu thân mình.
"Mẫu thân thật độc ác! Chỉ vì một lần ta không làm theo ý bà mà bà đã quay sang ủng hộ tên con thứ đê tiện kia đối đầu với ta. Bà tưởng như thế có thể uy h.i.ế.p được ta sao? Đợi đến khi ta kế thừa tước vị, ta sẽ đối xử với bà như bà đã làm với ta!"
Trong kinh thành có rất nhiều kẻ muốn hạ bệ Hầu phủ, nghe hắn nói vậy, chúng liền hùa theo châm chọc. Nhưng sau lưng, chúng coi thường hắn đến cùng cực.
Ngay cả đám công tử ăn chơi, cũng không ai dám bất hiếu đến mức như hắn. Đúng là làm nhục mặt gia tộc.
Ta nhấp một ngụm trà, bình thản suy ngẫm.
Mẫu tử vốn là một thể, mẹ vinh thì con vinh, mẹ nhục thì con cũng nhục.
Nhà mẹ đẻ của ta chống lưng cho ta ở Hầu phủ, thì Hầu phủ cũng phải là chỗ dựa vững chắc cho ta khi trở về nhà mẹ đẻ.
May mắn lớn nhất trong đời Thiệu Văn Uyên chính là việc hắn được sinh ra làm con trai duy nhất của ta. Nếu không có sự hỗ trợ từ nhà họ Tô, hắn chỉ có thể dựa vào ta để từng bước tiến thân trên con đường làm quan.
Nhưng hắn lại coi mọi thứ như rác rưởi, tự mình xin giáng chức, rồi từ chức chỉ vì bất mãn.
Những gì hắn không cần, kẻ khác lại thèm khát.
Hắn còn dám mơ kế thừa tước vị sao?
Một đứa con đầy oán hận với mẫu thân mình, làm sao có thể trở thành Hầu gia được?
Cẩm Nhân được gả đi với sính lễ kéo dài mười dặm, sắc đỏ rực rỡ phủ khắp nửa kinh thành. Thiệu Văn Thịnh, với thân phận con trai thứ, cưới tiểu thư quý tộc nhà họ Tô.
Vì Thiệu Văn Uyên đã gây thù oán với nhà họ Tô, nên phu thê hắn chỉ có thể ở lại biệt viện, thậm chí không được tham gia yến tiệc.
Khi lễ cưới vừa xong, hậu viện có người đến báo tin, Nguyễn Kim Châu bắt đầu chuyển dạ. Khách khứa bắt đầu bàn tán.
"Chẳng phải mới bảy tháng sao? Sao đã sinh rồi?"
"Bụng của đại thiếu phu nhân lớn quá mức, có lẽ đã có thai từ trước khi thành thân."
Ta không để ý đến những lời xì xào, chỉ cười càng tươi hơn: "Hôm nay Hầu phủ song hỷ lâm môn, mọi người cứ vui vẻ tận hưởng, cùng chúc mừng ngày đại hỷ này!"
Người vừa đến báo tin thì thầm cho ta biết, thật ra là do Thiệu Văn Uyên muốn đến chính sảnh dự tiệc, nhưng Nguyễn Kim Châu không cho phép, hai người giằng co khiến nàng trượt chân ngã xuống đất, nên mới sinh non.
Những vết nhơ từng đổ lên linh hồn ta dường như dần được gột rửa trong khoảnh khắc này.
Tình yêu mà Thiệu Văn Uyên đã giành được bằng cách đối đầu với cả thế giới, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, vẫn yếu ớt đến thế.
Thế mà hắn lại vì mối tình mỏng manh ấy mà hại c.h.ế.t mẫu thân mình, người chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với hắn.