Chưa kịp để Thiệu Văn Uyên nói gì, lão phu nhân đã ra tay trước, tát mạnh vào mặt hắn.
"To gan! Ngươi dám đi bắt gian phụ thân mình sao?"
Thiệu Văn Uyên lấy tay ôm mặt, cười lạnh: "Nếu là người khác, ta đương nhiên không dám. Nhưng người đội mũ xanh chính là ta, thì có gì mà ta không dám?"
"Ngay cả mẫu thân ngươi còn chưa nói gì, ngươi lấy tư cách gì mà lên tiếng!"
Thiệu Văn Uyên nhìn ta, giọng nghẹn ngào: "Mẫu thân, giờ chứng cứ đã rõ ràng, người còn không tin sao?"
"Người nhìn xem, ả tiện nhân này đọc loại sách gì! Toàn những thứ đồi bại loạn luân! Chuyện công - thê, thúc - điệt, chỉ nhìn một lần đã thấy ghê tởm!"
Hắn vứt một chồng sách xuống đất, những bức tranh minh họa trong sách khiến ai nhìn cũng đỏ mặt.
Lão phu nhân đe dọa nhìn ta: "Di Hiền! Ngươi muốn kéo toàn bộ nữ nhân trong phủ xuống bùn sao? Đừng quên, trong số các con dâu của ngươi còn có một người họ Tô!"
Ha.
Rốt cuộc là ai đang kéo cả phủ này xuống bùn đây?
Ta vừa khóc vừa nói: "Hầu gia và Kim Châu thực sự không có gì..."
"Mẫu thân! Sao người có thể yếu đuối như vậy!"
Ta rơi nước mắt, như thể buông ra một tiếng sét giữa trời quang: "Bởi vì Hầu gia căn bản không làm được!"
Thời gian như ngừng lại. Mọi người bây giờ mới nhận ra trong phòng không có mùi gì lạ, giường cũng không lộn xộn nhiều.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiệu Ninh Khải. Hắn phun ra một ngụm máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
May mắn là ta đứng xa, nếu không m.á.u đã b.ắ.n lên bộ váy mới may của ta rồi.
Thiệu Ninh Khải nằm liệt trên giường, không thể dậy nổi. Ta mời thái y đến xem bệnh, ông cẩn thận kiểm tra cả những bã thuốc mà hắn đã uống. Cuối cùng, thái y chỉ kết luận rằng hắn bị suy kiệt tâm mạch, có thể từ đầu đã yếu kém, chỉ nhờ thuốc cầm chừng mà kéo dài sự sống đến bây giờ. Nhưng do hắn lén uống nhiều loại thuốc tráng dương, khiến các thành phần thuốc xung đột, chất độc tích tụ, hôm nay lại bị kích động đột ngột, tất cả bộc phát cùng lúc. Thái y nói chỉ cần chuẩn bị sẵn quan tài, có thể còn đủ thời gian để làm lễ tẩy trừ tai họa.
Câu nói đó rõ ràng đến mức không cần giải thích thêm nữa.
Ta cho mọi người lui ra, nói rằng muốn ở bên Hầu gia trong những giờ phút cuối cùng.
Nhìn Thiệu Ninh Khải gầy yếu, tiều tụy nằm trên giường, so với cảnh ta từng trải qua còn đáng thương hơn nhiều. Hắn chẳng thể nhúc nhích, ngay cả khi thấy ta, gân xanh trên tay nổi lên mà không thể cử động nổi cánh tay.
"Tại sao nàng lại phơi bày bệnh của ta trước công chúng!" Hắn thốt lên với đôi mắt đầy uất hận.
Ta nhìn những chén thuốc bên cạnh giường, vẫn còn nóng hổi, rồi từ từ nâng một bát lên, định đút cho hắn uống, nhưng hắn cắn chặt răng không chịu mở miệng.
"Thế nào? Không có son phấn của Nguyễn Kim Châu, ngươi uống thuốc không nổi à?"
"Được thôi, ta sẽ chiều theo ý ngươi một lần trước khi ngươi chết."
Ta rút từ trong tay áo ra một hộp son, lấy một chút bỏ vào bát thuốc, khuấy đều rồi lại trút cả hộp son vào, không quên rửa sạch cả hộp để không bỏ sót một chút nào.
"Quả nhiên là ngươi! Tô Di Hiền! Ta đã làm gì sai với ngươi mà ngươi lại hại ta như vậy!" Hắn gầm lên yếu ớt.
"Hại ngươi? Có phải ta ép ngươi ăn son của Nguyễn Kim Châu không? Có phải ta ép ngươi uống những viên thuốc tráng dương kia không? Nếu ngươi biết chừng mực một chút, ngươi đã không tệ đến mức này."
"Ta còn muốn chơi đùa với các ngươi thêm một thời gian nữa, nhưng chính ngươi không chịu nổi."
Ta đưa tay mở miệng của hắn, rồi gần như đổ cả bát vào họng hắn, hắn không còn cách nào khác ngoài việc nuốt xuống.
Chiêu này ta đã luyện rất lâu, chỉ để dành cho ngày hôm nay.
"Ngươi còn nhớ A Miên, tỳ nữ thân cận của ta, người đã theo ta từ ngày còn bé không?"
"Nàng đã có gia đình, nhưng ngươi vẫn không buông tha. Ta không đồng ý, ngươi liền giả vờ say, cưỡng bức nàng khi ta đang mang thai."
"A Miên đã sinh ra một đứa con rồi uống thuốc độc tự vẫn. Trước khi chết, nàng vẫn dặn dò ta: "Tiểu thư, ngàn vạn lần phải bảo vệ bản thân, bọn họ đều muốn hại người…""
Cô ấy đáng lẽ đã có thể sống cùng ta đến già.