Quy Luật Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ

Chương 10




Ta vốn dĩ đã gần thoát khỏi nơi địa ngục này, nhưng chính con trai ruột của ta lại kéo ta trở về hố sâu.

"Người đã mất trí rồi, vì muốn bôi nhọ Kim Châu mà ngay cả trượng phu của mình cũng không tha. Kim Châu suýt chút nữa đã đập đầu tự vẫn. Danh dự của một nữ nhi quan trọng hơn cả mạng sống. Ta buộc phải làm điều này!"

"Vì thanh danh của Hầu phủ, xin mời người hãy ra đi."

"Mẫu thân, nếu có thể làm lại từ đầu, nếu người biết mình sẽ có kết thúc thảm hại như vậy, liệu người còn chọn cách chia rẽ ta và Kim Châu không?"

Nhìn xem, bây giờ ta chẳng cần làm gì, bọn họ tự mình tan vỡ.

Ta suy ngẫm, kiếp trước chính vì Thiệu Văn Uyên nạp thiếp mà Nguyễn Kim Châu mới quay sang Thiệu Ninh Khải.

Hiện giờ biên giới đã yên bình, triều đình dần dần đã trọng văn khinh võ. Thiệu Ninh Khải không lâu sau khi trở về đã bị tước binh quyền, được trao một chức quan nhàn rỗi, ngày qua ngày chẳng làm nên chuyện.

"Nguyễn Kim Châu vừa sinh xong, thị thiếp trước đây của Thiệu Văn Uyên lập tức được nâng lên làm thiếp chính. Bề ngoài nàng tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ."

Hai kẻ thất bại trong cuộc sống tìm đến nhau để an ủi, chẳng phải là một mối tình đẹp sao?

Giờ đây, Nguyễn Kim Châu và Thiệu Văn Uyên đã sớm rạn nứt, chỉ còn thiếu một cơ hội để câu chuyện tình cảm ấy bắt đầu.

Khi Nguyễn Kim Châu vừa ra tháng ở cữ, ta cùng Thiệu Ninh Khải đến thăm nàng. Thiệu Ninh Khải vốn không có nhiều con cháu, giờ lại có thêm ba đứa cháu nội, khắp kinh thành chẳng tìm đâu ra người phụ nữ sinh nở giỏi như vậy.

“Kim Châu, ngươi thật sự là công thần của nhà họ Thiệu. Ta nhất định sẽ cầu xin Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi một phần thưởng xứng đáng!”

Mặt Nguyễn Kim Châu ửng đỏ, khẽ đáp: “Đây là bổn phận của con dâu, chỉ là ba đứa trẻ thôi, đâu đáng để làm kinh động đến Hoàng thượng.”

“Đây là cháu trưởng của nhà họ Thiệu, sau này sẽ kế thừa tước vị. Chúng xứng đáng với phần thưởng này.”

“Ngoài ra, ngươi đã vất vả như vậy, ta cũng sẽ cầu xin một tước vị phu nhân cho ngươi.”

Nguyễn Kim Châu vui mừng đáp: “Con dâu thay mặt con trẻ cảm ơn Hầu gia đã ban thưởng.”

Còn so sánh với Thiệu Văn Uyên – người không hề đoái hoài gì, suốt thời gian qua không bước chân vào phòng sinh một lần, thì sự khác biệt rõ ràng không cần bàn cãi.

Ta liếc thấy trên đầu giường có cuốn sách được bọc kỹ càng, tiện tay lật vài trang. Nguyễn Kim Châu thấy vậy hoảng sợ, lập tức rút cuốn sách khỏi tay ta.

“Đây là sách gì mà ngươi trâm quý như vậy?”

Sắc mặt Nguyễn Kim Châu biến đổi như một đứa trẻ mắc lỗi: “Chỉ là vài quyển sách giải trí, con dâu cảm thấy buồn chán trong tháng ở cữ, nên nhờ người mua mấy quyển để đọc giải khuây. Mẫu thân thông thạo sách vở, mấy quyển này làm sao lọt được vào mắt người.”

Thiệu Ninh Khải từ bên nôi ngẩng lên nói: “Chỉ là vài cuốn truyện thôi, nàng ta muốn đọc thì cứ để nàng đọc, chẳng có gì hại cả.”

Ta khẽ cười: “Ta có nói gì đâu, sao hai người lại làm như thể ta quá hà khắc với nàng dâu vậy?”

“Đúng, đúng, Kim Châu, đừng nghĩ mẫu thân ngươi nghiêm khắc quá. Hồi trẻ nàng ấy cũng thích đọc mấy thứ linh tinh này, tính khí kỳ quái lắm. Có lần nửa đêm thèm ăn thịt cừu thái lát ở phía bắc thành, ta cũng phải cưỡi ngựa đi mua về cho nàng ấy.”

“Trước mặt bọn trẻ mà còn nhắc lại chuyện cũ làm gì. Chuyện nhỏ đó mà chàng cứ nhớ cả đời!”

Phải rồi, người phu quân “tuyệt vời” như vậy, khi ta đang mang thai lại lén lút qua lại với thị nữ bên cạnh ta, khiến đứa con thứ chỉ sinh sau đứa con trưởng có ba tháng. Bề ngoài thì không nạp thiếp, chung thủy như chim nhạn, nhưng thật ra chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

Nếu không thì làm sao có thể nảy sinh tình cảm với con dâu và còn vì thế mà đầu độc cả thê tử của mình?

Thấy ta không truy cứu về cuốn sách nữa, Nguyễn Kim Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta khẽ lắc đầu cười, cảm thấy có phần bất lực với nàng ta.

Con bé ngốc, những thứ mà ta cho người mang đến tay ngươi, làm sao ta lại không biết rõ?

Cũng nhờ ta hồi trẻ thích đọc mấy thứ “linh tinh” đó.

Mắt nhìn của ta từ trước đến nay luôn tốt, những cuốn truyện do ta phát hành luôn bán chạy, thậm chí đám thị nữ ngoài cửa cũng đang bàn tán.

“Làm gì có chuyện tình cảm nào phá vỡ luân thường đạo lý như vậy? Cô tiểu thư xinh đẹp không yêu chàng công tử đa tình, lại đi yêu thúc thúc của công tử ư?”

“Sao lại không? Ngươi không thấy Đại thiếu phu nhân của chúng ta xinh đẹp, còn Hầu gia thì tuấn tú phong trần, chẳng phải giống hệt cặp đôi trong sách sao?”

Từ sau khi Thiệu Văn Thịnh và Cẩm Nhân thành thân, danh tiếng của hắn ngày càng vang dội khắp kinh thành. Còn người huynh trưởng đã từng đỗ Trạng nguyên, Thiệu Văn Uyên, chỉ như ngọn lửa chợt bùng sáng rồi nhanh chóng lụi tàn.

Dần dần, trong kinh thành người ta chỉ nhắc đến Thiệu Văn Thịnh, còn Thiệu Văn Uyên thì như thể chưa từng tồn tại.