Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, các trường đại học đều đã lục đục khai giảng.
Học kỳ mới, xung quanh vẫn là những người bạn cũ.
Vào tháng 5, Giang Lộc nhận được cuộc gọi từ Mạnh Lục, nói rằng Lương Thục Ngôn đã sinh.
Cô nhận được hình mà bọn họ gửi qua. Đó là một cậu nhóc.
Giang Lộc xem xong, hốc mắt có chút chua xót, chính cô cũng không biết vì sao mình lại như vậy.
Kim Quất ở một bên không thể khoảnh mặt làm ngơ để cô khóc.
“Được rồi mà, khóc cái gì chứ?”
“Tao cũng không biết.” Giang Lộc nghẹn ngào.
“Ôi, đừng có khóc. Mày mà khóc nữa, tao sẽ méc Trần Châu đó.” Kim Quất không có cách nào, đành phải tung ra đòn sát thủ.
Vừa nghe Kim Quất nói muốn méc Trần Châu. Cô vội vàng rút mấy tờ khăn giấy lau đi nước mắt: “Đừng… Tao không khóc, mày đừng nói với anh ấy. ”
Kim Quất thấy bộ dáng túng quẫn của Giang Lộc liền bật cười: “Mày thật không có tiền đồ.”
“Mày không được nói cho Trần Châu biết.” Cô nắm tay Kim Quất, sợ cô ấy nói với Trần Châu.
Kim Quất cầm tờ khăn giấy, lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại trên mặt Giang Lộc: “Được được được, tao không nói. ”
“Thật ra nhóc con này cũng khá đẹp trai.” Giang Lộc cúi đầu, thoáng nhìn bức ảnh.
Thằng bé trắng nõn mềm mại, đôi mắt còn rất to.
“Ừm, lớn lên sẽ giống Lương Thục Ngôn lắm đúng không?”
“Bây giờ còn gọi bà ấy như vậy à?”
Giang Lộc sửng sốt, không hiểu ý của cô ấy, vài giây sau, cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Ừ…”
Mặc dù mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn hơn, nhưng cô đã quen với việc gọi bà là Lương Thục Ngôn.
Kim Quất xoa đầu cô: “Ôi dào, mày nhìn tao đi, tao muốn có mẹ mà không được đây này.”
Cô theo bản năng trả lời: “Tao cũng muốn có ba thì sao? ”
Kim Quất: “…”
“Mạnh Lục không tính à?”
“Chú đó cũng được…” Giang Lộc không nói hết mà ngừng lại.
Kim Quất cười cười, ngồi trên bàn sách trước mặt cô.
“Không sao, mày nói đi.”
“Cái kia, tao…”
“Tiểu Lộc à, thật sự mà nói, bây giờ tao đã nhận ra, nói về ba tao đi. Ông ấy cũng không còn trẻ nữa, già lắm rồi. Mẹ tao đã mất nhiều năm mà bên cạnh ông cũng không có nổi một người tri kỉ. Mày cũng biết, trước kia tao quậy phá thế nào, cho nên tao đã nghĩ, sau này nếu ông ấy tìm được một người đi cùng mình, vậy thì quá tốt. Mỗi người cũng chỉ sống được vài thập niên thôi, không ai không nợ ai, chỉ cần là chính mình là được.”
Lời nói của cô ấy khiến cô có chút kinh ngạc. Cô không dám nghĩ đến, có một ngày cô ấy lại nói những lời này với cô. Không giống với Kim Quất mà cô từng biết.
Nhưng mà không thể nghi ngờ gì nữa, lời Kim Quất rất có lý.
Chút khúc mắc dưới đáy lòng cô dường như đã bắt đầu tiêu tan hết đi.
Học kỳ hai của năm hai chuẩn bị kết thúc, tiếp theo là nghênh đón năm ba.
Giang Lộc gặp lại một người bạn cũ.
“Này, choáng váng hả?”
Người đó lấy mũ lưỡi trai xuống rồi đội lên đầu Giang Lộc.
“Phó…Phó Tiêu? “Giang Lộc nhìn trước mắt mặt mà cảm thấy khó tin.
Phó Tiêu khẽ cong môi: “Ừ ừ. ”
“Sao mày lại ở đây vậy?”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba xong, bọn họ chưa từng gặp lại. Lúc trước cô về Lâm Thành, cũng có đi tìm cậu vài lần, nhưng đều không gặp được.
“Tao học ở đây.”
Giang Lộc mở to mắt: “Gì cơ? ”
“Thật ra tao vẫn luôn học ở Tân Xuyên. Mặc dù ở cùng thành phố, nhưng lại chưa gặp được nhau.”
Tân Xuyên là thành phố không lớn cũng không nhỏ, muốn gặp một người chẳng phải dễ dàng gì.
“Mày học ở đâu?”
“Đại học Thể dục Tân Xuyên.”
“Đại học Thể Dục?”
“Ừ.”
Phó Tiêu nhìn Giang Lộc. Đã hơn hai năm không gặp, cô cũng không thay đổi gì nhiều. Có điều hình như cô đã vui vẻ hơn trước, nỗi đau lòng bi thương trên người cũng đã nhạt nhòa đi nhiều.
Nếu không phải mấy ngày trước đụng phải Kim Quất, nói không chừng cho đến lúc tốt nghiệp, bọn họ cũng không gặp được nhau.
“Thế nào rồi, mày ổn không?”
“Hừ, khá tốt, còn mày thì sao, hiện tại vẫn độc thân à?”
“Hahahaha, mày cứ nói giỡn, để tao nói cho mày biết nhé. Ở trường tụi tao, tao chính là hot boy nổi danh đấy, có rất nhiều đàn em vây quanh tao. Có điều tao vẫn giữ mình trong sạch, trước mắt chỉ muốn chăm chỉ học tập…”
“Thích khoe khoang khoác lác quá.”
Phó Tiêu sảng khoái cười một chút: “Tao là người…”
“Phó Tiêu!”
Đang nói chuyện, từ xa bỗng nhiên vang lên giọng nói con gái.
Giang Lộc theo tiếng nhìn qua. Là một cô gái nhỏ tóc ngắn, dáng vẻ thanh tú. Cô ấy đang bước nhanh về phía bọn họ, xem ra mục tiêu của cô ấy chính là người trước mắt cô.
“Cô ấy là…”
“Trời ơi.”
Phó Tiêu vội vàng đội mũ lên, cố tình kéo thấp vành mũ.
“Phó Tiêu, sao anh lại tới đây, anh đến thăm em sao?” Cô gái đi đến chỗ bọn họ, mặt đầy cười tươi.
Phó Tiêu rất muốn giả chết, nhưng cô gái này lại khoác tay cậu. Cậu muốn làm bộ không quen cũng không được.
“Không phải, tôi tới gặp một người bạn.” Anh yên lặng rút tay mình ra khỏi tay cô.
Nói đến đây, lúc này cô gái nhỏ mới nhìn về phía Giang Lộc ở một bên, Giang Lộc gật đầu với nàng.
“Đàn chị là sinh viên của trường Đại học Khoa học và Công Nghệ ạ??”
Giang Lộc cười cười, tiếp tục gật đầu.
“Chào chị, em là tân sinh viên của trường, tên là Tằng Khả.”
Hóa ra là em gái cùng trường.
“Xin chào.”
Tầm mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai người, có vẻ như cô đã phát hiện ra điều gì đó khác thường.
“Hai người.. là gì của nhau vậy? ”
Phó Tiêu vừa nhìn liền biết, cô chắc chắn đã hiểu lầm. Cậu định mở miệng giải thích, nhưng cô bé kia lại giành nói trước
“Anh ấy là bạn trai tương lai của em.”
Phó Tiêu: “…”
Cô gái nhỏ này còn nghĩ tính đến cả tương lai. Nhưng chuyện tương lai ai mà nói trước được?
Sau này Giang Lộc mới biết, hóa ra hai người bọn họ đã có quan hệ từ trước. Anh trai của Tằng Khả và Phó Tiêu là bạn đại học, cho nên bọn họ thường xuyên gặp nhau, cứ như vậy liền quen biết với Phó Tiêu.
Cô nhóc đã thích Phó Tiêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó liền bắt đầu theo đuổi, đến nay cũng đã hơn hai năm.
Không hiểu sao Giang Lộc rất coi trọng bọn họ, vì cái gì ấy nhỉ? Chắc là trực giác của phụ nữ.
Cuối tuần, Trần Châu đưa Giang Lộc về nhà ăn cơm.
Hai người quen nhau đã gần bốn năm. Lúc cô còn học năm nhất, anh đã dẫn cô về gặp ba mẹ mình. Chính là kỳ nghỉ đông năm nhất, sau hôm cô trở về từ Lâm Thành.
Trần Châu nói, dẫn bạn gái về ra mắt người lớn là sự tôn trọng tối thiểu.
Cha mẹ Trần Châu cực kỳ thích cô. Bởi vì con trai bọn họ là cảnh sát, công việc bận rộn, ngày nghỉ thì ít, hơn nữa ngày thường anh rất lạnh lùng, nghiêm nghị, làm gì có đứa con gái nào chịu đựng được, nên mãi vẫn chưa có bạn gái. Bọn họ vì anh mà sốt ruột muốn chết, nhưng đương sự lại không lo lắng chút nào.
Ngay lúc hai người sắp tuyệt vọng, Trần Châu lại mang về một cô gái nhỏ, nói đây là bạn gái mình. Ban đầu họ cứ tưởng anh làm cho có lệ, tìm người để diễn cùng. Cô gái này thật sự còn rất trẻ, quả nhiên vừa mới vào đại học.
Sau đó bọn họ mới biết, không phải diễn, mà là sự thật.
Con trai bọn họ là trâu già ăn cỏ non?!
Hai người lớn càng yêu thương Giang Lộc nhiều hơn, sợ cô thấy ấm ức tủi thân.
Vừa bước vào cửa, mẹ Trần liền hỏi han Giang Lộc.
“Tiểu Lộc con tới rồi. Việc học gần đây thế nào? Có vất vả lắm không con?”
“Không vất vả đâu dì. Đây là chút đồ bổ con mua cho chú và dì.” Nói xong, cô đưa đồ trên tay cho mẹ Trần.
“Đứa nhỏ này, tới là được rồi còn mang đồ theo làm gì?” Tuy nói vậy, nhưng mẹ Trần vẫn tươi cười như cũ.
“Đây không phải là muốn hiếu kính hai người sao.” Giang Lộc kéo láy cánh tay bà.
“Con dẻo miệng quá đi, tới đây tới đây, mau ăn cơm thôi.”
Hai người nói cười đi vào bên trong. Trần Châu đi theo sau, anh phát hiện ra hai người càng ngày càng giống một cặp mẹ con.
Trên bàn cơm, mẹ Trần liên tục gắp đồ ăn cho Giang Lộc: “Con ăn nhiều một chút, xem con gầy chưa kìa. Có phải thằng nhóc Trần Châu ngược đãi con không? ”
Vừa nói xong, mẹ Trần lườm Trần Châu một cái.
Trần Châu tỏ vẻ oan uổng.
“Không đâu, sao lại thế được?” Giang Lộc vội vàng lắc đầu.
Anh nào dám ngược đãi cô, thương cô còn không hết.
Sau khi kết thúc bữa tối, mọi người ngồi trò chuyện ở phòng khách.
Ba Trần thấy mẹ Trần cứ nói chuyện suốt với Giang Lộc, mà thời gian cũng không còn sớm, vì thế ông nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, để bọn nhỏ nó nghỉ ngơi đi.”
Nghe ba Trần nói vậy, bà mới để ý thời gian. Đúng là hơi trễ rồi.
“Đúng đúng, các con mau nghỉ ngơi đi. Con dâu, chúc con ngủ ngon.”
Cô cong môi: “Chúc dì ngủ ngon. ”
Sau khi lên lầu, Trần Châu đóng cửa sổ phòng ngủ lại: “Đi tắm nhé? ”
Giang Lộc xoa cánh tay có chút mỏi: “Dạ được. ”
Cô đi đến tủ quần áo rồi kéo ngăng tủ ra, thuần thục lấy quần áo, sau lưng đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp, là Trần Châu áp sát vào.
Anh đặt cằm lên vai cô, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn ở vành tai.
“Sao vậy anh?”
“Em chỉ lấy cho mỗi mình mình thôi à? Không lấy cho anh sao?” Trần Châu nhìn đồ ngủ cô cầm trong tay.
“Dạ?”
“Nếu không chúng ta tắm cùng nhau đi em?” Anh thổi khí vài tai cô. Ngứa ngáy quá, Giang Lộc đã đắm chìm hơn phân nữa, may mà còn chút lý trí sót lại.
“Không được đâu, có bác trai bác gái đó.”
“Sợ gì chứ, cũng không phải chưa từng tắm qua?”
Giang Lộc xoay người lại, duỗi tay ôm lấy cổ anh, bỗng nhiên cong môi
Cô tiện đà nhón chân, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm cọ cọ cánh môi anh. Sau lưng anh cứng đờ, đang lúc chuẩn bị đảo khách thành chủ thì bất thình lình bị cô đẩy ra.
“Không được, em đi tắm trước đây.” Nói xong, cô cầm đồ ngủ rồi chạy nhanh vào phòng tắm
Trần Châu sờ sờ môi, nhóc con này chạy còn nhanh hơn thỏ. Anh bật cười, thủ đoạn trêu chọc của cô ngày càng lợi hại..
“Trần Châu.” Đang lúc suy nghĩ, ngoài cửa vang lên giọng nói của mẹ Trần.
“Con đây, có chuyện gì sao mẹ?”
“Con ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Con ra đây.”
Giang Lộc tắm xong liền đi ra. Cô thoáng nhìn phòng ngủ, phát hiện ra Trần Châu không có đây. Cô bất giác nhíu mày, người này đi đâu rồi?
Nghĩ chắc cũng ở nhà nên cô vừa lau tóc vừa đi đến mép giường, nhưng mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài cửa.
Trần Châu đang ở ngoài?
Mà anh làm gì ở ngoài đó chứ?
Vì thế cô bước đến cánh cửa. Vừa đến gần, cô mới biết ngoài giọng Trần Châu ra còn có mẹ Trần nữa.
Hai người đang nói chuyện.
Nghe lén người khác nói chuyện là không đúng, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, lại nghe được một vài từ mẫn cảm, cô chợt dừng bước.
“Con và Tiểu Lộc tính sao rồi?”
“Mẹ à, bây giờ nói chuyện này còn quá sớm. Tiểu Lộc mới hai mươi mốt tuổi thôi.”
“Mẹ biết, nhưng con đã ba mươi tư…”
“Được được, việc này để sau hãy nói.”
Nghe được Trần Châu thoái thác, cô có tật giật mình, vội vàng chạy đến mép giường. Qủa nhiên, không lâu sau đó, anh liền đẩy cửa ra.
“Em tắm xong rồi à?”
“Dạ.” Giang Lộc cúi đầu lau tóc.
Trần Châu đi tới, ôm Giang Lộc đặt lên đùi mình.
Hình như cô đã gầy đi rất nhiều, để trên đùi mà chẳng có tý trọng lượng nào cả.
“Trần Châu…”
“Hửm?” Anh vừa trả lời cô,vừa lấy chiếc khăn trong tay cô, lau tóc cho cô.
“Nếu không…”
“Nếu không cái gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Động tác của anh dừng lại, anh nắm vai cô, bắt cô mặt đối mặt với mình: “Em nghe hết rồi à?”
Giang Lộc không phủ nhận: “Dạ, em cảm thấy dì nói rất đúng. Anh đã ba mươi tư, em thì hai mươi mốt, có thể đăng ký kết hôn, cho nên chúng ta cưới thôi.”
Trần Châu bỗng nhiên bật cười: “Ây da, em muốn cưới rồi đó hả?” Nói xong, anh duỗi tay xoa loạn tóc cô.
Cô bất mãn vì sự có lệ của anh, kéo tay xuống: “Em nói nghiêm túc!”
Trần Châu sửa sang đầu tóc bị mình vò đến rối tung: “Anh biết là em nghiêm túc. Nhưng hiện tại em mới học năm ba, đây là khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất. Kết hôn sớm như vậy, em không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Nếu người đó là anh, em không cảm thấy tiếc.”
Lời nói của cô khiến anh vô cùng ấm áp, nhưng anh vẫn nở nụ cười cưng chiều.
“Anh biết, nhưng anh muốn em hoàn thành việc học mà không phải nuối tiếc điều gì cả. Anh cũng không muốn vì chúng ta kết hôn mà em lo sợ bất an khi ở trường. Anh càng muốn em quang minh chính đại gả cho anh, nhận được nhiều lời chúc phúc từ mọi người. Em hiểu chưa? Anh đã chờ ba năm rồi, còn sợ một năm cuối này sao?
Trần Châu luôn vì cô mà suy nghĩ chu đáo. Cô chưa nghĩ đến, anh đã thay cô suy xét. Cô vô thức ôm lấy anh, áp mặt vào ngực anh.
“Nhưng mà, dì sẽ không vui?”
“Sao lại không chứ. Mẹ anh rất thích em, em không phải không biết. Bà ấy chỉ lo lắng cho chúng ta thôi.”
Thấy cô còn mím môi, anh cúi đầu hôn cô: “Chúng ta cứ lãng phí thời gian như này à?”
“Dạ?” Giang Lộc có chút ngây ngốc.
“Em thấy sao?”
Anh vừa nói xong, Giang Lộc đồng thời bị một lực mạnh mẽ đè lên giường.
“Á, tóc em chưa có khô!”
“Không có vấn đề gì.”
Giang Lộc: “…”
Vì không phải là tóc của anh nên anh không để ý chứ gì?