Quy Lộc

Chương 61




Sau khi ra khỏi khu nhà, Trần Châu móc điện thoại ra xem, bây giờ đã là tám giờ. Còn một tiếng nữa là tới giờ hẹn với Hứa Trung, anh phải ở đây họp 1 tiếng.

Trên đường đi, anh không gặp người đám người kia. Đêm nay gió hơi lớn, mấy túi rác vương vãi ven đường bị gió thổi bay vù vù, bay cả lên không trung, trong không khí nhan nhản mùi tanh tưởi của rác rưởi, khiến anh không thể không đi nhanh hơn.

Tối nay nhà ga rất đông, cả quảng trường nhỏ cũng chật cứng người. Đột nhiên, Trần Châu dừng bước, anh nhìn nơi tối tăm phía trước rồi nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày, lỗ tai giật giật hai cái.

Giây tiếp theo, anh nghiêng mình núp vào hốc tối gần đó. Cùng lúc đó, vài bóng đen xuất hiện ở vị trí anh vừa nhìn, ánh trăng mờ ảo chiếu lên người bọn chúng tạo thành những cái bóng dài, Trần Châu nhìn những cái bóng đen chiếu trên mặt đất.

Bây giờ anh không thể xung đột trực diện với bọn chúng, bọn Trịnh Thịnh nếu đã biết mục đích của anh và Hứa Trung thì nhất định chúng sẽ không cho hai người đi dễ dàng. Xung quanh đây chắc chắn không chỉ có vài người này, sẽ còn một số đang ẩn núp gần đây. Trước lúc hai người lên được tàu, đêm nay đã định là một đêm không yên ổn.

Trần Châu cẩn thận né tránh bọn chúng, hiện tại bọn chúng đang ở ngoài sáng, anh ở trong tối. Anh vẫn vừa đi vừa né, từ từ đến gần ga tàu hỏa. Ngay lúc anh chuẩn bị lẫn vào trạm, đột nhiên nghe được có người hô to.

“Nó ở kia!”

Trần Châu quay đầu đã thấy có mấy người chạy về phía mình, anh không kịp qua quầy soát vé mà dùng một tay đập mạnh vào quầy, tung mình nhảy lên không trung rồi vọt qua.

“Ấy… Cậu còn chưa đưa vé mà…”

Nhân viên nhà ga sửng sốt, anh ta vô thức hét lên sau lưng Trần Châu, đồng thời bảo vệ cũng nhanh chóng chạy ra.

Những người đang đuổi theo Trần Châu cũng bị chặn lại ở cửa soát vé, vì đề phòng có người nhảy qua lần nữa nên bảo vệ đứng rất nhiều xung quanh, đám người đó cũng không dám manh động.

Đám người nhìn cảnh Trần Châu bị bảo vệ đuổi theo thì liếc nhau, một trong số đó lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Xin lỗi anh Quách, tụi em không bắt được nó.”

Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến âm thanh tức giận.

“Lũ ăn hại, tụi mày có biết làm không hả, có mỗi một người mà cũng không bắt được! Mau mua cho tao một vé về Tân Xuyên, ngay đêm nay!”

“Hiểu rồi anh Quách, vậy tụi em…”

“Ăn hại! Về Tân Xuyên cả đi!”

“Dạ!”

Trần Châu liếc nhìn đám bảo vệ phía sau còn đang đuổi theo mình, lúc nãy chạy qua đại sảnh anh có nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi rồi.

Nếu cứ tiếp tục chạy như thế này thì anh cũng không thể cắt đuôi được bọn họ, mà ngược lại còn có thể bị trễ xe lửa, thế là anh dứt khoát dừng lại.

Anh dừng lại, đám bảo vệ đang đuổi theo anh cũng nhanh chóng chạy tới, họ chuẩn bị đưa tay khống chế anh thì Trần Châu lấy từ trong áo ra một quyển sổ kẹp nhỏ màu đen.

“Cảnh sát phá án.”

Mấy người nhìn thấy vật trong tay anh, nhanh chóng bỏ tay xuống.

Hứa Trung đứng trên sân ga, lúc này đã là tám giờ năm mươi lăm, chỉ còn năm phút tàu hỏa sẽ đi nhưng Trần Châu vẫn chưa xuất hiện, gọi cho anh thì điện thoại đã tắt.

Hứa Trung không ngừng nhìn xung quanh, nếu Trần Châu còn không tới thì tàu sẽ đi mất thật đấy, trong đêm nay, Trần Châu không tới Tân Xuyên thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được. Nghĩ đến đây, Hứa Trung không khỏi xoa hai lòng bàn tay thật chặt.

Giọng của tiếp viên vang lên từ trong khoang tàu, “Thưa quý khách, tàu hỏa sắp chạy rồi. Vì sự an toàn của anh, mời vào ghế và thắt dây an toàn.”

Tiếp viên lịch sự mỉm cười với Hứa Trung, cô ấy không đi ngay mà vẫn đứng đó chờ anh, nếu anh không vào thì cô cũng không đi.

Lúc này tàu hỏa phát ra tiếng u u vang dội.

Giờ này mà Trần Châu vẫn chưa tới, nhất định là trên đường tới đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu anh không lên tàu thì tuyệt đối Hứa Trung cũng không quay về Tân Xuyên một mình. Hứa Trung không thể bỏ một mình anh lại ở cái nơi nguy hiểm này được.

Đối với anh ta, Trần Châu không chỉ là đội trưởng mà còn là anh trai của anh, tuy rằng không có quan hệ máu mủ nhưng hai người đã cùng vào sinh ra tử nhiều năm, trong lòng Hứa Trung, Trần Châu đã thành anh trai ruột thịt của anh từ lâu.

Nghĩ vậy, Hứa Trung xoay người, khuôn mặt náy náy nhìn cô tiếp viên rồi gật đầu, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ấy, quý khách…”

Đi được vài bước, Hứa Trung đột nhiên dừng lại. Bởi vì anh ta nhìn thấy phía xa xa có một bóng dáng quen thuộc đang chạy tới. Đó là người mà anh ta lo lắng nãy giờ – Trần Châu.

“Anh Châu!”

Trần Châu chạy nhanh tới, sau đó sải bước lên tàu.

“Anh Châu, anh không sao chứ?”

“Không sao, tàu chuẩn bị rời bến rồi, đi vào trước rồi nói sau.”

“Được.”

Hai người cùng nhau bước vào toa, mãi đến khi bọn họ ngồi xuống thắt dây an toàn xong thì lúc này tiếp viên mới rời đi.

“Anh Châu, suýt chút nữa là em nghĩ anh không tới kịp rồi đấy.”

Trần Châu cười cười, tiện thể quẹt mồ hôi trên trán, “Quả thật là suýt chút nữa không tới kịp.”

“Anh gặp bọn chúng bên ngoài hả?”

“Ừ, bị bọn nó đuổi theo một vòng lớn nhà ga.”

“Vậy sao anh…”

“Không kịp soát vé, cứ thế mà phi thẳng vào, vào được bên trong lại bị bảo vệ rượt chạy. Sau đó tôi đưa bọn họ xem thẻ cảnh sát thì mới đến đây được.”

“Hên quá! Đúng rồi, anh đi gặp em gái tiểu Lộc chưa?”

“Ừ, gặp rồi.”

“Em ấy thế nào, đã nói với em ấy chưa?”

“Nói rồi, cô ấy bảo anh đợi cô ấy ở Tân Xuyên.” Lúc nhắc tới Giang Lộc, nụ cười trên khóe miệng Trần Châu không khỏi cũng dịu dàng mấy phần.

Hứa Trung cũng cười cười, “Vậy là tốt rồi, bây giờ chúng ta đang ngồi trên tàu hỏa, chắc cũng đã an toàn hơn rồi.”

“Đừng yên tâm quá sớm, chúng ta thuận lời trốn thoát, bọn Quách Ất Trân nhất định cũng sẽ đuổi sát phía sau. Bọn Tiền Chính Minh chắc cũng đã nhận được tin tức, sau khi xuống tàu có thể lại xảy ra một trận đối đầu nữa.”

“Việc này anh không cần lo, cục trưởng Chu đã cử người tiếp ứng ở ga tàu, miễn là chúng ta thuận lợi tới Tân Xuyên. Cộng với chứng cứ lúc trước và cái chúng ta lấy được, phe mình nhất định có thể tống tên Tiền Chính Minh khốn nạn này vào tù.” Hứa Trung đưa cây bút ghi âm được gói kín mít cho Trần Châu.

Anh nắm chặt cây bút ghi âm ở trong tay.

Tiền Chính Minh, Quách Ất Trân. Dây dưa với hai người nhiều năm, đã đến lúc phải giải quyết dứt điểm rồi.

**************

Sau khi Trần Châu đi mất, Giang Lộc mới bước lên lầu.

Sau khi vào nhà, cô nhẹ nhàng hành động. Lúc cửa sắp đóng lại, tiếng vặn cửa từ phía sau đột nhiên vang lên.

“Cạch.”

Giang Lộc quay người lại, lúc này, của phòng ngủ của Mạnh Lai cũng mở ra. Cô ấy cầm quần áo đi ra ngoài. Ánh mắt sửng sốt của hai người chạm vào nhau. Mạnh Lai nhìn bàn tay cô đang đặt trên nắm cửa, lại thấy cửa lớn khép hờ, khuôn mặt cô ta lộ vẻ vẻ nghi hoặc.

Cô ấy đột nhiên giơ quần áo lên: “Tớ đi tắm.”

Giang Lộc ừ một tiếng, sau đó hơi nghiêng người đóng của lại. Mạnh Lai đi đến phòng tắm, Giang Lộc về phòng ngủ.

“Cái đó, Giang Lộc…” Mạnh Lai đột nhiên gọi cô. Giang Lộc quay người nhìn cô.

“Buổi tối cậu có muốn ngủ cùng nhau không?”

Giang Lộc không nói gì, bây giờ cô không hiểu ý Mạnh Lai là thế nào.

“Ừ thì… Tớ lo cậu…”

“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu.” Giang Lộc từ chối.

“Nhưng mà…”

“Cậu đi tắm đi, tôi vào trước đây.”

Nói xong, Giang Lộc mở cửa phòng mình bước vào, Mạnh Lai nhìn cánh cửa đóng chặt. Cô ấy cũng biết, Giang Lộc sẽ không cho chuyện này trôi qua dễ dàng. Chỉ là, Mạnh Lai vẫn rất hoài niệm về những ngày đó, khi cô ấy còn ở bên Giang Lộc. Đó là những ngày cô cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.

Mạnh Lai chưa bao giờ muốn tổn thương cô, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ tuyệt vời biết bao nếu họ có thể là bạn tốt của nhau trong suốt quãng đời còn lại, nhưng cô ta không ngờ rằng dì Lương lại ở bên ba cô ấy.

Đừng nói chỉ mình Giang Lộc không chấp nhận, cả Mạnh Lai cũng thế, chỉ là khi đó bọn họ dù gì vẫn còn là trẻ con, không đồng ý cũng vô ích.

Mạnh Lai siết chặt quần áo trong tay, cuối cũng vẫn đi vào phòng tắm.