Quy Lộc

Chương 58




“Tiểu Lộc.”

Giang Lộc mím môi, bàn tay đang vo giấy ăn dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Dạ?”

“Đợi ăn mì xong, anh đưa đến em trường.”

Đôi mắt Giang Lộc sáng lên, nhưng không nhìn ra được cảm xúc trong đó. Cô trải phẳng tờ giấy ăn lên bàn, sau đó lại bắt đùa nghiêm túc gấp lại như giết thời gian lúc rảnh rỗi.

Cho đến khi đã gấp xong tờ giấy, cô mới lên tiếng.

“Em không muốn rời xa anh.”

“Anh có để em rời xa anh, anh chỉ muốn em quay lại trường, nghiêm túc tham gia kỳ thi đại học.”

“Nhưng anh biết hoàn cảnh hiện tại của chúng ta, Trịnh Thịnh sẽ không buông tha đâu, anh ta chắc chắn đang tính trăm phương ngàn kế…”

“Cho nên em phải quay về, ít nhất ở trong trường em sẽ được an toàn.”

“Trần Châu…”

Giang Lộc nhìn anh, ánh mắt mang theo ý né tránh, tờ giấy gấp lúc trước lại bị vo nhăn lại.

“Nếu như em nói… em không tham gia kỳ thi đại học…”

Giang Lộc còn chưa nói hết câu đã bị Trần Châu ngắt lời.

“Giang Lộc.”

Trần Châu rất ít khi gọi cả họ cả tên cô như vậy, trái tim Giang Lộc bất giác run rẩy, vô thức đối mắt với anh.

Lần đầu tiên cô biết rằng thì ra ánh mắt của Trần Châu có thể sắc bén như vậy, đôi mắt u tối nhìn cô chằm chằm.

“Đừng để anh nghe được câu này nữa, không có nếu như, cũng tuyêt đối không được.”

Gương mặt anh mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, có thể nhìn ra hai gò má nhăn chặt lại, đôi môi cũng mím lại, cong xuống.

Giang Lộc biết, đây là điềm báo Trần Châu đã tức giận.

Cho nên cô mím môi, cúi thấp đầu, không nói thêm nữa.

Đúng vào lúc này, bà chủ bưng mì về phía họ.

Bà chủ cười đặt bát mì xuống trước mặt họ, vừa chuẩn bị nói chuyện thì nhìn thấy sắc mặt của hai người có gì đó không đúng.

Không biết vì sao, bà âm thầm cảm thấy bầu không khí giữa họ có chút khác thường, nhưng cụ thể khác thường ở đâu thì bà không nói rõ được. Trực giác nói với bà rằng, lúc này tốt nhất vẫn là không nên nói chuyện.

Thế là bà cầm khay, lặng lẽ đi vào nhà bếp.

Trần Châu rút một đôi đũa trong ống ra, sau khi lau qua một lượt bằng giấy thì đưa cho Giang Lộc đang ngồi đối diện.

“Ăn đi, ăn xong chúng ta về trường.”

Giang Lộc nhìn đôi đũa anh đưa đến trước mặt, cô không có ý định nhận, anh cứ giơ như vậy, cũng không có định thu về.

Đến cuối cùng cô không kiên trì nối nữa, vẫn là giơ tay ra nhận lấy đũa, cúi đầu lặng lẽ ăn mì.

Trần Châu nhìn cô gần như vùi đầu trong bát mì, đôi môi im lặng úp úp mở mở mấy lần, cuối cùng vẫn chẳng nói gì cả, một lần nữa rút một đôi đũa ra, sau đó cúi đầu ăn từng miếng to.

So với Trần Châu ăn từng miếng to, Giang Lộc cũng gảy từng sợi mì.

Trần Châu giải quyết bát mì rất nhanh, anh nhìn Giang Lộc gảy từng sợi mì, ý đồ của cô, trong lòng anh biết rõ, nhưng anh không lên tiếng giục cô, chỉ yên lặng nhìn co.

Một bát mì để Giang Lộc ăn đến hơn nửa tiếng đồng hồ, mì chưa ăn hết cũng bị trương lên, nguội rồi, cô cũng không ăn tiếp nữa, cô liếc Trần Châu ở đối diện, đặt đũa lên bàn.

“Em ăn no rồi, đi thôi.”

Nói xong, cô đứng dậy đi ra bên ngoài.

Trần Châu móc tiền ra đặt lên bàn, đứng dậy đi theo.

Giang Lộc đi đằng trước, anh đi theo sau, cô cố ý giữ một khoảng cách vừa đủ với anh.

Anh biết, cô đang giận dỗi với anh.

Đi mãi đi mãi, Trần Châu bỗng nhiên nhận ra đây vốn không phải là con đường về trường học, đây là đường về khách sạn.

Anh bất giác đuổi lên, kéo tay cô lại.

Giang Lộc vô thức vùng vẫy, Trần Châu sợ làm cô đau, cũng không dùng nhiều lực, cho nên cô vừa vùng như vậy đã dễ dàng thoát được ra.

“Tiểu Lộc.”

“Em không về trường.” Giang Lộc lùi về một bước, ngang bướng nhìn anh.

Trần Châu nhắm mắt, giống như đang cố gắng bình ổn lại tâm trạng, một lúc sau, anh mới nhìn thẳng vào cô.

“Tiểu Lộc, đừng làm loạn nữa được không?”

Giang Lộc cảm thấy khóe mắt hơi ướt, lại cảm thấy nếu như lúc này mà bật khóc thì quá mất mặt, thế là cô dứt khoát quay đầu đi không nhìn anh.

“Em không có làm loạn, em không muốn quay về trường.”

“Em đã lớp 12 rồi, em bắt buộc phải tham gia kỳ thi Đại học, em hiểu không?”

Giang Lộc cảm xúc phức tạp nhìn anh, do dự một lúc, tiếp tục lên tiếng, “Hôm nay cho dù anh nói thế nào, em cũng sẽ không về.”

Nói xong câu này, Giang Lộc quay người, tiếp tục đi về phía trước.

Còn chưa đi được mấy bước, giây tiếp theo, cô đã bị người ta nắm chặt cánh tay, lực đạo lần này khiến cô không thể nào thoát ra, chỉ cần hơi vùng vẫy một chút, sẽ cảm thấy đau.

“Em bắt buộc phải quay về trường, không có gì phải bàn bạc hết.”

Ngữ khí của Trần Châu không có chỗ cho việc quay lại đường cũ.

Giang Lộc nhìn anh, cô cắn chặt môi.

“Nếu đã như vậy, vậy em cho anh hai lựa chọn.”

“Con đường này, hướng Đông là khách sạn, hướng tây là trường học, nếu như anh muốn em ghét anh, em sẽ đi về hướng Tây, nếu như anh không muốn, thì chúng ta cùng nhau đi về hướng Đông, anh chọn đi.” Giang Lộc lạnh lùng nói xong câu này, lúc nói gương mặt cô không chút biểu cảm, nhưng chỉ có mình cô biết, trong lòng cô hoang mang, sợ hãi nhường nào.

Không muốn để anh nhìn thấy sự kích động trong mắt mình, cô dứt khoát quay đầu đi, né tránh cái nhìn của anh, chỉ có né tránh cái nhìn của anh như vậy, cô mới có thể ép bản thân bắt buộc phải cứng rắn.

Trần Châu ngây người, anh không ngờ Giang Lộc lại nói như thế, lại cho anh hai lựa chọn cực đoan như vậy.

“Tiểu Lộc, sao em cứ phải như vậy…”

Giang Lộc ngắt lời anh, “Phải đó, em cứ muốn làm như vậy.”

“Một mình em đi về hướng Tây, hay là chúng ta cùng đi về hướng Đông, đều do một câu nói của anh.”

Trần Châu, làm ơn, đừng để em đi một mình, làm ơn…

Giang Lộc cảm nhận được nơi cánh tay Trần Châu đang nắm lại chặt thêm một chút, cô biết, anh ấy cũng đang khó khăn lựa chọn, cô cũng không muốn ép anh, thế nhưng, cô cũng cầu xin anh, đừng ép cô.

Ánh mắt của Trần Châu càng thêm âm u sâu thẳm, anh nhíu chặt lông mày.

Hai người cứ giắng co như vậy gần một phút, tay của Trần Châu nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, cứ như vậy, bỗng nhiên ôm lấy bờ vai cô, sau đó xoay người cô về một hướng.

Giang Lộc quay lưng lại với Trần Châu, cô cảm nhận được hơi ấm của bàn tay anh đặt trên vai anh.

Cô không dám tin, bởi vì phương hướng mà cô đang đối diện lúc này là hướng Tây.

Thế nên lựa chọn của Trần Châu là…

“Trần Châu, anh…” Giọng nói của Giang Lộc bất giác run rẩy.

“Đi về hướng tây, đừng quay đầu lại.”

Trần Châu bỗng buông bàn tay đang đặt trên vai cô, một chút hơi ấm còn sót lại chợt tan biến.

Trái tim Giang Lộc phút chốc trở nên trống rỗng, giây tiếp theo lệ nóng tuôn rơi.

“Trần Châu… sao anh có thể…”

“Tiểu Lộc, ngoan, nghe lời, thi cho thật tốt.”

“Trần Châu…”

“Anh không muốn vì anh mà em từ bỏ kỳ thi Đại học, em phải đi con đường riêng trong cuộc đời của mình, em hiểu không?”

Giang Lộc nhìn con ngõ nhỏ hướng Tây, đằng trước đen tối, mịt mờ.

Tuy rằng con đường phía trước tăm tối, mờ mịt, nhưng cô vẫn phải bước về phía trước.

Bởi vì đây là Trần Châu nói, bên trong cho dù thế nào, cô vẫn sẽ nghe lời anh.

Cô bắt đầu cất bước, từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi một bước đi, trái tim cô giống như bị kim đâm vậy.

Trần Châu nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, khóe mắt bắt đầu cay.

“Tiểu Lộc.”

Giọng nói của Trần Châu vang lên sau lưng, Giang Lộc cắn chặt môi, cô dừng bước, nhưng cô không quay đầu lại.

Bởi vì anh đã nói.

Đừng quay đầu.

Nhưng vào lúc này, cô hy vọng biết bao Trần Châu có thể nói với cô, “Tiểu Lộc, quay lại đi, chúng ta cùng nhau đi về hướng Đông.”

Thế nhưng…

Không, anh chẳng nói câu gì nữa.

Nước mắt của Giang Lộc càng thêm tuôn rơi, cô nén nỗi đau dâng trào trong tim.

Trong lòng cô đều hiểu, đều biết, cô biết anh ấy là vì tốt cho mình, cô biết anh không muốn để sau này cô hối hận, nhưng cô cũng thật sự muốn ở bên cạnh anh, đặc biệt là vào lúc này.

Vì để ép anh từ bỏ ý định để cô quay về trường, cô đã nói những lời như vậy rồi, nhưng anh vẫn muốn để cô quay về trường.

Chỉ là…

Trần Châu, anh biết không?

Thực ra trong lòng em, anh còn quan trọng hơn kỳ thi Đại học.

Còn nữa, thực ra em chẳng sợ gì cả.

Em chỉ sợ anh không cần em nữa, em sợ không ở bên cạnh anh, thậm chí đến ngay cả an nguy của anh em cũng không biết.

Lúc bị họ bắt trói, em không sợ chút nào.

Lúc thanh mã tấu của Trịnh Thịnh đặt trên cổ em, em cũng không sợ.

Nhưng giờ đây, em rất sợ, sợ con ngõ không thấy được đường ra, sợ bên cạnh không có anh, phải một mình bước đi.

Sợ muốn chết.