Quy Lộc

Chương 50




“Mày muốn làm gì?” Mặt gã mập đỏ cả lên, hỏi.

“Tao không muốn làm gì cả, tao chỉ muốn mày ngoan ngoãn ngồi đây đừng nhúc nhích, bằng không tao không biết dây thừng này có siết chết mày không đấy.”

“Mày dám à?” Gã mập trừng mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, đôi mắt lóe lên hung quang.

“Không tin thì mày có thể thử xem, các người muốn giết chết tao, mày nghỉ tao sẽ nương tay với kẻ muốn giết mình ư?” Nói xong cô lại siết chặt hơn.

Gã mập bắt đầu thấy khó thở, hầu kết của gã gần như sắp nổ tung bởi nút thắt, gã liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của cô gái qua gương, rõ ràng chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, nhưng giờ phút này lại khiến lòng gã nổi lên sự sợ hãi.

“Tôi … tôi tin … Tin …” Gã khó khăn nói ra những lời này.

Khi này Giang Lộcc mới hơi thả lỏng lực siết ở hầu kết gã ta.

Vào lúc này, ánh sáng trắng phía trước ngày càng chói mắt, ngày càng nóng, âm thanh dường như trong tầm tay cũng gần trong gang tấc.

“Rùm …” Xe máy tông thẳng vào tên gầy

Ngay lúc đó, hốc mắt tên gầy sắp lòi cả ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, sợ hãi ôm đầu, phát ra tiếng kêu sợ hãi từ yết hầu.

Chiếc xe máy không tông vào gã ta, nhưng lại đột ngột dừng trước đầu xe, ánh sáng trắng như thiêu đốt khiến cả hai người trên xe không thể mở mắt.

Tuy nhiên, cổ tay đang thít chặt cổ gã mặt của Giang Lộcc vẫn không buông lỏng, cô nhắm chặt mắt lại, chống lại sự khó chịu hoặc mở nửa mắt.

Cô thấy bóng dáng cao lớn nhảy khỏi xe máy.

Là anh.

Cô biết, anh là người biết giữ chữ tin, anh nói sẽ bảo vệ cô, cho nên anh sẽ làm được.

Ngoài xe vang lên tiếng kêu đau đớn, là của tên gầy

Tên gầy như cái giẻ rách bị Trần Châu dễ dàng nhấc lên rồi hung hăng ném xuống đất, bên ngoài vang lên tiếng xương gãy.

“Mở khóa.” Giang Lộcc siết chặt hầu kết gã mập đe dọa.

“Khụ khụ … Cô siết chặt quá…” Gã mập khó khăn nói, vừa mở miệng đã như bị lửa thiêu, cô gái nhỏ đúng là rất tàn nhẫn.

“Mẹ nó bớt nói nhảm!”

Hai mắt Giang Lộcc lóe lên, liếc mắt nhìn cái nút ở cửa xe, sau đó thấp giọng nói: “Tao cảnh cáo các người, đừng giở trò gì nữa.”

“Cô siết….siết tôi chặt như vậy….Tôi có thể giở trò nữa? ”

Giang Lộcc nửa người nhấc lên, cả người gã mập dựa vào ghế, cô nới lỏng vòng siết ra nhưng vẫn cọ vào hầu kết gã ta, vẫn luôn đề phòng không chút thả lỏng

Chỉ cần gã dám làm bậy, cô nhất định sẽ khiến gã hối hận.

“Mở cửa!”

“Mở… Tôi mở không được…”

Lúc này tay gã mập đang đặt trên nút bấm.

Lông mày luôn nhíu từ nãy của Giang Lộcc không khỏi căng ra, khóe miệng nhàn nhạt cong lên.

Nhưng mà, chính vào lúc đó, cổ tay của cô đột nhiên bị chế trụ, dùng sức như muốn bóp nát xương cốt.

Cơn đau dữ dội ập đến khiến sắc mặt cô tái đi trong giây lát, bàn tay đang siết lấy gã mập mất đi sức lực, gã ta bóp chặt tay cô hơi nâng lên, cổ gã liền thoát khỏi uy hiếp. Ngay phút này, người bị đe dọa lại là cô.

Gã mập bóp cổ tay cô ném về phía trước, cả người Giang Lộcc lao tới va vào chỗ lái xe, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đổ đầy người cô, cô nhịn không được mà cuộn người.

“Mẹ kiếp! Cho mày một ít màu, còn tưởng tao mở phòng nhuộm!” Gã mập giận dữ đè đầu cô.

Giang Lộcc liếc cái nút cách đó không xa, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ.

Cô không thể cứ ngồi chờ như thế này.

Nghĩ vậy, cô bỏ qua cơn đau ở bụng, cố hết sức bắt đầu vùng vẫy, hai chân dùng lực khiến cả người cô trượt về phía trước một chút, đồng thời thô bạo giơ hai tay bị trói đập vào mặt gã mập.

Gã mập không ngờ đến lúc này rồi mà cô còn dám chống cự, gã bị cô đánh thẳng vào hốc mắt một cách kịch liệt nên nhất thời choáng váng, Giang Lộcc nhân cơ hội khi gã ngả người về phía sau thì vội lao tới đè qua đùi gã, giơ tay chuẩn bị bấm nút mở.

Nhưng khi ngón tay của cô chỉ còn cách nút bấm có vài cm, cô đã bị gã túm tóc kéo lại, toàn bộ da đầu như bị xé rách đau đớn, đầu không thể không ngửa ra sau, ngón tay cùng nút áo bị tách ra xa.

Gã mập một tay che hốc mắt, dùng tay kia kéo tóc cô, sau đó nắm lấy gáy lật người cô lại, nhanh chóng bóp chặt cổ cô.

“CMN! Mày muốn chết phải không?”

“Khụ … khụ khụ …” Khuôn trắng nõn của Giang Lộcc lập tức đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên xa xỉ.

“Mày cảm nhận được tình cảnh của tao khi nãy chưa?” Gã mập nở nụ cười kinh dị.

“Loảng xoảng!”

Thân xe đột nhiên rung lắc khiến hai người trong xe không khỏi lay động

Gã mập nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, người vừa xử lý tên gầy đang đạp vào của xe.

Vẻ mặt đối phương tái mét, mơ hồ nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán, động tác anh thô bạo mà tàn nhẫn đạp cửa xe.

Gã mập nhìn anh một cái, sau đó dùng sức bóp chặt cổ Giang Lộcc hơn nữa rồi quát Trần Châu ở ngoài xe.

“Mày còn dám đã nữa có tin tao bóp chết nó không!”

“Mày dám!” Giọng anh chui ra giữa kẽ răng, bàn tay siết chặt lại, hơi chút run rẩy.

“Mày thấy tao có dám không!”

“Mày không dám…”

Gã mập đột nhiên cúi đầu, ánh mắt tựa như rắn độc, bất thình lình tát Giang Lộc một cái thật mạnh.

Giang Lộc bị gã đánh cho nghiêng đầu, tóc tai bay lung tung lên má.

“Bang!”

Trần Châu đấm mạnh vào cửa kính xe, hai mắt như sắp nứt ra.

“Mày cmn muốn chết!”

Gã mập ngay lập tức cũng phát cáu, gã nhìn Trần Châu ngoài xe, “Tao muốn nhìn xem nó chết trước hay mày chết trước.” Nói xong gã liền tăng thêm lực siết.

“Khụ … khụ …” Giang Lộc như con cá mất nước, miệng hơi hé ra.

“Nếu tao mà có sao … Mày nghĩ mày có thể sống sao …” Giang Lộc dùng hết sức, dùng tay đặt lên tay gã, cố gắng đẩy ra phía ngoài.

Câu nói của cô khiến gã béo sững sờ.

Cô ta là người đại ca muốn gặp, còn chưa nghe được tin tức từ miệng nó, lỡ đâu bị mình siết chết thì gã cũng toi cơm.

Gã nhìn Giang Lộc thiếu chút nữa bị nghẹt chết, không khỏi kinh hãi thả lỏng tay.

Lúc này, Giang Lộc bóp chặt hổ khẩu* của hắn, liều mạng bấm xuống.

*khe ngón tay cái với ngón tay trỏ

“Á— ” Gã mập gào lên như heo bị chọc tiết, hổ khẩu của gã đau đến mức nứt ra, bàn tay không tự chủ rời khỏi cổ Giang Lộc.

Nhanh như chớp, Giang Lộc giơ tay nhấn nút trên cửa

Gã mập muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”.

Mở khóa.

Mà cô cũng bị gã béo ném sang một bên một cách thô bạo, cô va vào thành ghế phụ, lại ngã gục xuống. Tuy nhiên lần này cô dường như không còn đau nữa, vì cô nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, hơi thở mạnh mẽ của anh đi vào.

Cô khẽ nhắm mắt lại.

Anh đã đến–

Trần Châu nắm lấy cổ áo gã mập, hung hăng lôi ra ngoài, hai mắt anh đỏ như máu, anh ném gã xuống đất, đá vào bụng gã.

“Nhớ vừa rồi tao nói gì với mày không, ông đây nói chuyện luôn giữ lời, không đánh chết mày ông đây không phải họ Trần.”

Gã mập bị anh đánh gần như không còn sức lực chống trả, hơi thở thoi thóp.

“Trần … Trần Châu …” Giang Lộc miễn cưỡng mở mắt ra, cô gọi tên người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ bên ngoài.

Giọng của cô triệu hồi sự tỉnh táo của người đàn ông, anh lại đá tên mập thêm một cái nữa rồi vội vàng bế Giang Lộc ra khỏi xe.

Giang Lộc mềm mại được Trần Châu ôm trong lồ.ng ngực, ánh mắt anh rơi vào cổ tay bị trói của cô, lấy con dao từ trên thắt lưng, dùng sức cắt đứt sợi dây thừng.

Cổ tay trắng nõn bị thít chặt đến chảy cả máu, là cho Trần Châu không khỏi trách bản thân.

Anh đau lòng ôm chặt cô trong lồ.ng ngực, anh ôm chặt đến mức Giang Lộc cảm thấy xương sườn đau nhói, nhưng cô không nói lời nào vì cô biết anh vừa trải qua khủng hoảng như thế này.

Mà cô cũng vậy.

“Anh xin lỗi Lộc Nhi, anh xin lỗi, anh xin lỗi …” Giọng nói Trần Châu mang theo sự đau đớn.

Mặc dù mỗi lần giơ tay lại đau thấu tim gan, nhưng cô vẫn cố gắng vươn tay ra ôm anh.

“Không sao đâu, Trần Châu, em thực sự không sao mà.” Cô nhẹ giọng an ủi.

Giang Lộc dường như nhớ tới điều gì, cô nhẹ nhàng đẩy Trần Châu nhích ra một chút.

“Chúng ta phải đi nhanh thôi. Vừa rồi em nghe thấy bọn họ gọi điện thoại, nói sẽ có người đi tới tiếp ứng.”

Giang Lộc vừa dứt lời, xa xa nghe được loáng thoáng tiếng động cơ xe máy, mấy giây sau liền thấy một vài ánh sáng trắng rọi vào.

Rọi thẳng vào người họ.