Quy Lộc

Chương 45




Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của Giang Lộc lan khắp căn phòng, cô khóc như là sắp không thở được vậy.

Cô cứ thế tự ôm lấy mình, giống như một đứa trẻ bất lực. Sắc mặt Trần Châu phức tạp, cô vừa khóc là anh không biết phải làm gì, đau lòng không nói lên lời, anh bắt đầu hối hận.

Vừa rồi anh bị làm sao vậy? Sao có thể mất kiểm soát như thế? Khi nãy chắc anh đã làm cô sợ rồi đúng không?

Nhìn bờ vai run rẩy của Giang Lộc, Trần Châu ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to đặt lên gáy cô, để đầu cô dựa vào vai mình.

“Đừng khóc.” Giọng anh khàn khàn.

Giang Lộc vùi mặt vào hõm vai anh, nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt nhắm nghiền, cả hõm vai anh nhanh chóng ướt đẫm.

Giờ phút này, dòng nước mắt ấm nóng của cô khiến anh không yên lòng. Anh không muốn thấy cô khóc, khi cô khóc, dường như tất cả là lỗi của anh.

Trần Châu đẩy Giang Lộc ra, cô khóc làm mắt đỏ ửng, mũi cũng hồng lên, hai má đẫm nước mắt chưa khô. Có mấy sợi tóc dính vào má cô, anh vươn tay vén tất cả ra sau tai.

“Đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ dữ với em như thế nữa.”

Thật ra Giang Lộc khóc không phải vì Trần Châu hung dữ với cô, mà là vì cô thấy vui mừng.

May mà Trần Châu không cùng đám với bọn họ, may mà đó chỉ là tưởng tượng của cô. Có lẽ anh hoàn toàn không biết, cô đã sợ hãi thế nào trong khoảnh khắc vừa rồi, cô sợ Trần Châu cùng hội với đám người đó, sợ rằng anh chỉ đang lừa dối cô.

“Cảnh sát.” Trần Châu đột nhiên nói.

Giang Lộc sửng sốt, cũng quên mất việc khóc. Cô ngẩng đầu lên, dường như chưa hiểu ý anh là gì.

“Anh nói, anh là cảnh sát.” Lần này Trần Châu nói thẳng với cô.

“Cảnh… Cảnh sát?”

“Ừ.”

Giang Lộc từ từ cúi đầu, thân phận của Trần Châu là cảnh sát. Anh là cảnh sát sao? Vậy tại sao anh ta lại tới nơi này?

“Vậy anh…sao lại đến đây?”

“Nhóm nghi phạm anh đang điều tra đã đến Lâm Thành, vì nhóm đấy nên anh mới tới đây.”

Nghi phạm? Qua một vài giây, cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh.

“Nhóm người tình nghi mà anh nhắc tới không lẽ là …”

Trần Châu nhìn dáng vẻ của cô, đoán chắc cô cũng đã hiểu được nên gật đầu.

“Thực sự là bọn chúng?”

Những người đã theo dõi cô?

“Đúng vậy, bọn chúng đều đến từ Tân Xuyên. Sau lưng bọn chúng là một tập đoàn kinh doanh cực lớn, mà tập đoàn đó lại lén lút buôn bán ma túy, nhưng bọn anh không có bằng chứng. Anh đến Lâm Thành để điều tra mục đích của bọn chúng, có lẽ sẽ giúp ích cho vụ án của bọn anh.”

Tập đoàn kinh doanh bí mật bán ma túy? Lúc này đầu óc Giang Lộc hơi lộn xộn.

Nhóm nghi phạm mà Trần Châu điều tra chạy đến Lâm Thành, và mục đích của bọn chúng chính là cô. Bọn chúng theo dõi cô, đe dọa cô, thậm chí đột nhập nhà cô để lấy thứ gì đó? Nhưng mà, bọn chúng muốn gì?

Ánh mắt cô đột nhiên rơi vào tấm ảnh nằm trên mặt đất.

“Cái đó… tên tập đoàn đó là gì?” Cô run rẩy hỏi.

Hai mắt Trần Châu giật giật, cuối cùng anh đáp: “Tập đoàn Tiền thị.”

“Tiền … Tập đoàn Tiền thị, chính là tập đoàn Tiền thị chuyên xây dựng nhà đất?”

“Đúng vậy.”

Thân thể thẳng tắp của Giang Lộc xụi lơ trong nháy mắt, cô ngồi phịch xuống mặt sàn.

“Tập đoàn Tiền thị, tai nạn công trường …”

Giang Lộc như đã biết điều gì đó, trái tim cô như bị ai đó giữ lấy, bóp chặt, đau đớn khiến cô gần như không thở nổi.

Vậy … bố … bố … của cô thực ra không phải gặp tai nạn, không phải là vụ tai nạn mà là một vụ … cố ý giết người?

“Bố … Bố …”

Giang Lộc lấy tay siết chặt trái tim mình, cô lại trải qua cơn đau nghẹt thở này một lần nữa, một năm trước là ở bệnh viện Tân Xuyên, bây giờ là ở đây, trái tim như bị thối rữa.

Giang Lộc khóc chật vật, khóc xé lòng. Thấy cô khóc, Trần Châu cũng không dễ chịu gì cho cam, khi cô khóc, cả trái tim anh cũng đau. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô thật chậm, như đang dỗ một đứa trẻ.

Giang Lộc không biết mình đã khóc bao lâu, cô khóc đến khi khàn cả cổ, nước mắt cạn khô, cả người uể oải, bản thân cô cũng dần bình tĩnh lại.

Trần Châu đau lòng nhìn cô, cô đã như thế gần nửa tiếng, không khóc cũng không quậy, chỉ ôm gối, cúi đầu không nói một lời.

Thời gian cứ thế trôi qua hết phút này đến giây khác, trái tim Trần Châu như bị đặt trên vỉ nướng, đau nhói.

Khi anh định mở lời, Giang Lộc mở miệng hỏi với giọng khàn đặc.

“Anh là cảnh sát đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh giúp em được không?” Giang Lộc mở to mắt nhìn anh, như muốn nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh.

“Em muốn anh giúp em thế nào?”

“Đưa tất cả bọn chúng vào tù, để chúng mục xương trong đó.”

Vừa rồi, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô biết dù bây giờ có đau đớn hay buồn bã đến cỡ nào, bố cô cũng không thể quay về được nữa. Đã mất đi thì không thể có lại lần nữa trong đời.

Cho nên, điều duy nhất mà cô có thể làm lúc này, cũng coi như điều duy nhất mà con gái có thể làm vì bố, chính là trả thù cho ông, trừng phạt toàn bộ những kẻ khốn nạn đó, để bọn chúng mục xương trong tù hết đời.

Trần Châu nhìn vào mắt Giang Lộc, trong mắt cô chứa nhiều thứ cảm xúc phức tạp đến mức anh không thể nhìn rõ. Thứ anh thấy rõ ràng nhất, đồng thời cũng là thứ mãnh liệt nhất chính là.

Hận.

Anh biết cô hận bọn chúng đến mức nào, và anh hoàn toàn lý giải. Vì vậy ngay cả khi cô không nói ra, anh cũng sẽ đích thân đưa bọn chúng ra trước công lý, để tất cả nhận sự trừng phạt của pháp luật, sống cả đời trong bóng tối để sám hối.

“Được, anh hứa với em, anh nhất định sẽ đưa tất cả vào tù giam.”

*

Trần Châu đưa Giang Lộc đến cổng trường.

“Em đi vào đây, anh về trước đi.”

Giang Lộc xoay người lại, nhìn người đàn ông trước mặt, ánh sáng màu cam từ đèn đường bên cạnh chiếu vào đôi mày sắc bén của anh, khiến cho có chút ấm áp.

Trần Châu nhìn cô, đột nhiên không nói gì mà đặt tay lên vai cô, dùng lực dịu dàng ôm cô vào lòng.

“Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em. Cho nên em đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nghiêm túc nói.

Khi nghe anh nói lời này, mắt Giang Lộc lại bắt đầu cay xè, cô mím chặt môi, áp đầu vào lồng ngực cường tráng, ôm chặt vòng eo gầy nhưng săn chắc của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ dồn dập qua lồng ngực.

“Ừm, em tin anh.”

“Ngoan, còn mấy ngày cuối thôi, nhớ đi học đều nhé.”

“Em biết rồi.”

Sau khi tạm biệt Trần Châu, Giang Lộc đi về phía ký túc xá. Cô không yên lòng, mở cửa phòng.

Có hai người ở trong phòng, An Tiểu Phỉ đang ngồi trên giường ăn khoai tây chiên, thấy cô đi vào thì nở nụ cười khinh miệt. Giang Lộc lúc này không có tâm trạng để ý tới cô ta, coi như không nhìn thấy.

“Giang Lộc, cậu về rồi à.” Tống Linh cười đứng lên nói. Giang Lộc ngẩng đầu nhìn Tống Linh, gật đầu với cô ấy, sau đó đi về chỗ ngồi, quay lưng lại với họ.

An Tiểu Phỉ nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt mắt tối tăm ẩn chứa cảm xúc khó giải thích, cô ta cầm túi khoai tây siết chặt, có thể nghe thấy tiếng lát khoai vỡ vụn.

“Này, Tống Linh, cậu nói xem, nữ sinh vừa nãy chúng ta thấy có ghê tởm không?”

Cô ta đột nhiên mỉm cười, hỏi Tống Linh ở bên cạnh mình, với giọng nói của cô ta, xem ra đang cố ý nói cho cô nghe.

“Tiểu Phỉ.” Tổng Linh đi đến kéo quần áo của cô ta.

“Đừng nói nữa.” Cô ấy nói nhỏ.

“Cài gì, sao không nói, dám làm thì sợ gì người khác bàn tán, sợ người khác bàn tán thì đừng làm ra chuyện ghê tởm như vậy chứ.”

“Không nhất định là cậu ấy mà, cậu nhìn nhầm rồi.”

“Cậu xem đi, nhìn nhầm hay không chúng ta đều biết cả rồi, vừa tan học đã tình chàng ý thiếp với một ông chú ngay cổng trường, nghĩ lại nổi hết da gà. ”

Giang Lộc vốn không định để ý, nhưng cô thính tai nghe được từ ông chú, cổng trường từ miệng An Tiểu Phỉ, cộng thêm giọng điệu giễu cợt của cô ta. Cơ bản cô có thể khẳng định người cô ta nói chính là mình, lòng bàn tay đang thả lỏng đột nhiên siết chặt thành nắm đấm. Cô xoay người lại.

“Cậu lặp lại lần nữa xem.”