Lời nói và hành động của Trần Châu đồng thời dừng lại.
Bên ngoài gió to, mưa càng lúc càng lớn. Hạt mưa rơi vào mái hiên, kêu tích tách.
Lần đầu tiên, một người lý trí như anh bắt đầu hỗn loạ. Trong đầu toàn là lời nói nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ.
Đi tắm cùng nhau được không?
Giang Lộ thấy Trần Châu nhíu mày, cô tiến lại gần anh, cơ thể mềm mại áp sát vào anh.
“Đi tắm cùng nhau thôi anh.”
Ánh mắt anh bỗng tối sầm, trong lòng nổi lên sóng gió, như đè nén cảm xúc vô hình, nhìn chằm chằm cô.
Tóc cô bị ướt một nửa, gương mặt trắng nõn, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
Giọng điệu cô bình thường như đang hỏi anh, có muốn ăn cơm cùng nhau không.
“Sao vậy?”
“Không được, tự mình tắm đi.” Trần Chu xoay người, từ chối cô.
Giang Lộc nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, cô cụp mắt. Bàn tay đặt ở hai bên nắm chặt.
Cô dứt khoát đi tới trước mặt anh lần nữa, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút cố chấp như là cố tình làm vậy.
“Sao anh không tắm với em? Chẳng lẽ anh không thích?” Dáng vẻ của cô thoạt nhìn rất vô tội.
Trần Châu nửa cúi đầu, bất lực duỗi tay sờ trán.
Hiện tại anh dám chắc rằng, cô gái nhỏ này cố ý, hoàn toàn là cố ý.
Giang Lộ luôn cảm thấy lúc anh không biết phải làm gì, anh vô cùng cưng chiều cô, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác mạnh mẽ.
Vào lúc này, cô rất muốn hôn anh.
Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm anh, hai tay chậm rãi đặt lên vai anh, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, đôi môi hơi lạnh dán lên cằm không báo trước, cọ cọ như có như không.
Cả người Trần Châu cứng lại.
Râu chưa cạo ở cằm chọc vào môi cô, cô hơi nhíu mày, lùi về sau vừa muốn oán than. Nhưng mũi chân chưa chạm đất, cả người đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh ngăn lại.
Anh ôm chặt eo mảnh khảnh, tiếp theo chính là đôi môi rực lửa của anh.
Anh bị cô trêu chọc thành thế này, anh không muốn nhịn nữa.
Hơi thở anh gấp gáp, nụ hôn mạnh mẽ. Đôi môi nóng bỏng của anh dán chặt lấy môi cô. Không cho cô kịp phản ứng, đầu lưỡi của anh đã tiến vào trong miệng cô đầy mạnh mẽ như đang chiếm lĩnh lãnh thổ rồi chêu đùa bên trong.
Nụ hôn của anh quá mãnh liệt, cả người cô mềm nhũn. May mà anh ôm rất chặt, không đến mức làm cô ngã nhào.
Anh ôm cô, vừa dùng sức hôn vừa đi về phía phòng tắm. Hai tay cô bị anh kéo qua đầu, giơ đến mỏi cả tay.
Sau khi vào phòng tắm, Trần Chu áp cô vào vách tường lạnh lẽo, anh cúi người xuống, một tay giữ đầu cô, một tay đặt lên eo cô, sờ theo dọc vòng eo.
Đồng phục học sinh mỏng manh, ướt đẫm nước mưa. Bàn tay thô ráp của anh như mang theo ngọn lửa, bất kể nơi nào anh đi qua đều khiến cả người cô run rẩy.
Khi nụ hôn đang triền miên, Trầu Châu rút lui không chút do dự.
Hai mắt Giang Lộc có chút mờ mịt, không hiểu vì sao anh lại rút lui. Ngay lúc cô muốn rướn người lên lần nữa, tay anh đột nhiên đặt lên vai cô, hai người tách ra một chút.
“Tắm đi.”
Giọng anh trầm thấp khàn khàn không nói nên lời, tràn đầy dục vọng. Cô có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình khẽ run.
“Anh…”
“Rầm!”
Cô chưa nói xong, anh đã buông cô ra, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng sập cửa phòng tắm.
Giang Lộc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, còn chưa phản ứng lại.
Anh cứ như vậy mà bỏ đi sai?
Một lúc sau, Giang Lộ bật cười, cởi bộ đồng phục học sinh ướt nhẹp, mở vòi hoa sen. Nước nóng đổ từ trên đỉnh đầu xuống, ngay sau đó, toàn bộ phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ mịt, xua đi không ít khí lạnh.
*
Trần Châu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, miệng lưỡi cảm thấy đắng khô. Bên trong đẹp đẽ thế nào, anh có thể tưởng tượng ra được.
Có trời mới biết lúc đẩy cô ra, anh đã hạ quyết tâm đến mức nào. Giờ phút này, trên môi vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại của cô.
Thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Anh biết mình không thể đứng đây được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thực sự sẽ hỏng mất.
Trần Châu bất lực mỉm cười. Anh hơi chật vật xoay người, quần áo trên người vẫn còn ướt, anh phải thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tất cả quần áo đều ở trong phòng ngủ, anh đi về phía phòng ngủ.
Khi mở tủ ra, đập vào mắt đều là quần áo của cô.
Quần áo con gái có màu sắc rực rỡ, không giống như anh, đen, trắng, xám, xanh lá cây, chỉ có một vài bộ đơn điệu.
Nhìn vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy ấm áp. Chỉ cần nhìn quần áo thôi, anh cũng có cảm giác hạnh phúc.
Đây là cô gái của anh.
Thay quần áo xong, Trần Châu đi về phía nhà bếp.
Bên ngoài trời đàn mưa to, vừa rồi bọn họ đi mưa về, phải nấu cho cô một chén canh gừng để phòng bị cả. Nếu không ngày mai, cô sẽ khó chịu.
Trần Châu lấy củ gừng trong tủ lạnh, rửa sạch rồi để lên thớt. Đúng lúc anh đang định cắt củ gừng thì chợt nghe thấy từ trong phòng tắm có người gọi tên mình.
“Trần Châu.”
“Trần Châu, anh có ở đó không?”
Thanh âm dừng ở đầu quả tim, như bị mèo cào. Anh đột nhiên nắm chặt tay, bước đến gần phòng tắm.
“Ừ, anh đây, có chuyện gì vậy?”
“Em không có quần áo.” Giọng cô lại vang lên.
Trần Chu bỗng nhớ ra, cô không mang theo quần áo. Là bởi vì cô bị anh nửa đẩy nửa ôm vào, anh không cho cô thời gian để lấy, mà anh cũng quên béng mất.
“Anh lấy giúp em được không?”
“Được… Ở đâu?”
“Treo trên ban công.”
“Ừ.”
Trần Châu đi đến ban công, anh vô thức liếc nhìn ban công, quần áo treo trên đó đều là của bọn họ. Bởi vì anh không cố ý để ý tới, bây giờ nhìn kỹ lại chói lọi như vậy.
Trên giá tròn treo chiếc váy ngủ mỏng manh và… qu.ần lót màu hồng nhạt của cô…
“Anh thấy chưa?” Giọng Giang Lộc lại vang lên, nhưng lần này kèm theo chút sốt ruột.
“Đến ngay đây.” Anh trả lời, cuối cùng đuôi tay lấy chiếc váy ngủ cùng với chiếc vải mỏng kia.
“Cộc cộc.”
Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm.
“Quần áo ở đây.” Anh nói.
Nói xong, cửa phòng tắm mở ra một khe hở, đôi tay trắng nõn duỗi ra.
Anh đưa quần áo cho cô, cô sờ sờ xong rụt tay đi vào.
Giang Lộc nhìn quần áo đang nắm chặt trong tay, sau đó nhìn công tắc trên tường. Đột nhiên, cô như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười ranh mãnh giống như hồ ly.
Đúng lúc Trần Châu chuẩn bị xoay người, giọng nói hoảng sợ của Giang Lộc từ trong phòng tắm vang lên: “Trần Châu!”
Theo đó là một tiếng “Bùm”, phòng tắm vốn dĩ được thắp sáng bằng ánh sáng màu cam ấm áp, bỗng chốc tối sầm lại.
Trần Châu đột nhiên nhảy dựng, anh cuống quýt xoay người. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, anh mở cửa phòng tắm, ánh đèn trong phòng khách chiếu vào.
Ánh đèn mờ ảo trong không gian nhỏ hẹp, không khí còn quanh quẩn hơi nước mờ ảo, thoang thoảng hương sữa tắm, dầu gội.
Người khiến anh kinh hồn bạt vía vài giây trước vẫn an toàn đứng trước mặt anh.
Trên tay vẫn còn cầm bộ quần áo anh vừa đưa. Mái tóc dài ẩm ướt, bởi vì vừa tắm xong nên gương mặt còn ửng hồng. Đôi mắt to quyến rũ trở nên trong veo sau khi được gột rửa, cô quấn một chiếc khăn chỉ dài đến đùi, để lộ bờ vai nhỏ nhắn mềm mại, xương quai xanh tinh xảo.
“Giang… Giang Lộc…”
Trần Châu sững sờ vài giây, nói chuyện có chút lắp bắp.
Giang Lộ nhìn anh. Anh đã thay bộ quần áo ướt, thay vào đó là một chiếc áo thun cotton và quần dài. Mái tóc còn hơi ướt, anh đứng ở cửa, che khuất gần hết ánh sáng bên ngoài.
Cô không trả lời anh, nhấc chân bước về phía anh.
Trần Châu chưa kịp phản ứng, cơ thể mềm mại ấm áp đột ngột ôm lấy anh.
Cách lớp vải mỏng, vô cùng mềm mại.
“Giang Lộc, em đừng có vậy.” Anh muốn đẩy cô ra, nhưng lúc dùng sức lại chạm vào làn da mịn màng bóng loáng của cô, bàn tay không khỏi nóng lên.
“Chú Trần.” Cô gọi anh, giọng nhẹ nhàng đến khó tin.
Nửa người anh gần như tê liệt.
Chú Trần?
Cô nhóc yêu tinh này, lại bắt đầu gọi bậy rồi!