Trần Châu đem bữa sáng đặt lên trên bàn, anh cau mày nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn còn đóng chặt.
Nếu là ngày thường anh nhất định sẽ đi qua gõ cửa gọi Giang Lộc dậy ăn cơm nhưng mà bây giờ...
Hôm qua sau khi trở về nhà, Giang Lộc đã không nói với anh một câu gì, anh đã cố gắng xoa dịu không khí giữa hai người nhưng mà cô không hề phản ứng lại, sau khi ăn xong cơm tối thì đi thẳng vào trong phòng.
Vào lúc đi ngủ Trần Châu mở to mắt nhìn trần nhà một lúc lâu. Buổi tối hôm trước cô còn nói sợ hãi không ngủ được, không biết hôm nay thì sao. Sau đó Trần Châu đã đợi đến gần sáng nhưng ngoài cửa vẫn im lặng không có một tiếng động.
Khi mà Trần Châu đang lâm vào suy tư thì cửa phòng ngủ được mở ra. Giang Lộc từ bên trong đi ra, ánh mắt của cô và Trần Châu vừa lúc chạm vào nhau.
"Chào buổi sáng." Cô chào anh rồi đi thẳng về phía phòng tắm.
Trần Châu có chút bất ngờ, nhìn dáng vẻ của cô vào tối hôm qua anh còn tưởng cô vẫn sẽ tức giận mà không để ý đến anh nhưng không ngờ cô lại chủ động nói chuyện.
Trong lòng Trần Châu thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may, xem ra đêm qua là anh đã suy nghĩ quá nhiều, nghĩ như vậy tâm trạng của Trần Châu cũng tốt hơn.
Sau khi rửa mặt xong Giang Lộc đi ra ngoài thì nhìn thấy Trần Châu đang ngồi ở bên kia bàn ăn, anh hơi cúi đầu, hai mắt hạ xuống nên không thấy rõ được cảm xúc lúc này.
Trần Châu cảm nhận được ánh mắt của Giang Lộc, anh ngẩng đầu lên và gọi cô.
"Xong rồi thì qua đây ăn sáng."
Nhìn Trần Châu vẫn không khác ngày thường là bao, bàn tay Giang Lộc siết chặt lấy góc áo đồng phục. Bởi vì chuyện ngày hôm qua mà cô không thể ngủ được vậy mà anh lại dường như không bị ảnh một chút gì.
"Ting..." Di động ở trong túi Giang Lộc bỗng kêu lên.
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra.
Phó Tiêu: Chuẩn bị xong chưa, tôi chờ ở dưới lầu chở cậu đi học."
Nhìn tin nhắn của Phó Tiêu, Giang Lộc dùng ngón tay bấm qua bấm lại trên màn hình, sau vài giây thì gửi cho cậu ấy một tin.
"Đến đây ăn đi, ăn xong tôi đưa..."
"Cháu không ăn, bạn cháu đang đợi ở dưới lầu."
Trần Châu còn chưa có nói xong thì đã nghe được câu trả lời của Giang Lộc. Vừa nói cô vừa đi nhanh về phía phòng ngủ.
"Bạn đợi ở dưới lầu?"
Giang Lộc cầm cặp sách từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía cửa lớn.
"Ăn cơm xong rồi đi, không ăn sáng đối với cơ thể..." Trần Châu cau mày nói.
"Cháu không ăn sáng thì có quan hệ gì với chú, dù sao thì chú cũng không quan tâm mà." Giang Lộc khẽ quay người lại nhìn Trần Châu, trong mắt mang theo sự khiêu khích.
Trần Châu có hơi bất ngờ.
Hình như anh đã hiểu sai rồi, cô rõ ràng vẫn còn giận anh nhưng cho dù cô có giận anh hay không thì đều không được lấy thân thể mình ra mà trêu đùa
"Giang Lộc." Trần Châu hạ thấp giọng xuống mà gọi cô.
Giang Lộc cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của anh, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng, cô cắn chặt môi mình.
Nếu là ngày thường anh nói một cô sẽ không nói hai, anh nấu cho cô ăn cô sẽ nhất định không từ chối nhưng mà hôm nay cô không muốn nghe anh nói gì cả.
Anh không thích cô lại không phải là người trong gia đình, cô vì sao phải nghe lời anh, vì thế cô càng cố tình không nghe.
"Tại sao cháu phải nghe lời chú." Nói xong cô nhanh chóng xoay người đi ra cửa. Khi mở cửa ra ngoài cô còn chào anh.
"Cháu đi đây. Chú Trần."
Cô còn cố gắng nhấn mạnh vào vào hai chữ "Chú Trần."
"Rầm" Tiếng đóng cửa vọng vào ngay sau đó.
Trần Châu nhất thời quên mất việc ăn cơm, lời nói của cô còn đọng lại trong đầu của anh.
Chú Trần?
Anh bỗng nhớ tới ngày hôm qua khi còn ở đồn cảnh sát, cảnh sát hỏi anh có quan hệ gì với cô, anh đã trả lời là mình chú của cô, thì ra cô vẫn còn nhớ.
Trần Châu đưa mắt nhìn cửa sổ ở phía sau lưng, sau đó quay người lại tiếp tục ăn cơm nhưng ăn được hai miếng anh bỗng nhiên ném đôi đũa xuống rồi đi về phía cửa sổ.
*
Phó Tiêu nhìn chiếc xe máy dựng ở trong góc cảm thấy có chút quen mắt.
Một lát sau cậu mới nhớ ra đây là chiếc xe máy của người đàn ông hôm qua đến đón Giang Lộc không phải sao?
Hai đầu lông mày Phó Tiêu nhăn lại khi cậu nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Giang Lộc xuống đến nơi thì thấy Phó Tiêu đang nghiêng đầu nhìn thứ gì đó rất chăm chú.
"Làm gì vậy?" Cô mở miệng hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Giang Lộc, Phó Tiêu phục hồi lại tinh thần. Khi cậu ấy quay đầu lại thì Giang Lộc nhìn thấy rất rõ vết bầm tím trên gương mặt cảu cậu nhưng so với ngày hôm qua thì đã tốt hơn nhiều.
Nhìn thấy Giang Lộc thì lập tức trên mặt Phó Tiệu hiện lên vẻ tươi cười nhưng lại vô tình chạm phải vết thương khiến cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Giang Lộc nhìn thấy bộ dạng này của Phó Tiêu thì tâm trạng không vui ban nãy đã vơi đi không ít, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy áy náy với cậu ấy.
"Phó Tiêu, lần sau đừng vì tôi mà đánh nhau với bọn họ."
"Ý cậu là gì?"
"Không có gì, chỉ là đừng đánh nhau nữa."
"Bọn họ nói cậu như vậy, không đánh thì mình làm sao mà nhịn được." Phó Tiêu trả lời cô.
Giang Lộc đưa cặp sách trong tay cho cậu ấy, "Những lời bọn họ nói không phải là sự thật sao. Mình là một kẻ mà đến mẹ ruột cũng không cần, bọn họ nói không có gì sai cả."
Phó Tiêu cầm lấy cặp sách mà cô đưa, giọng nói hơi ngập ngừng một chút, "Nai con."
Giang Lộc vỗ vỗ vai Phó Tiêu, "Tôi phải nói với cậu, về sau đừng đánh nhau với bọn họ cũng đừng để xảy ra chuyện gì nữa. Dù sao chúng ta cũng sắp thi đại học rồi, đừng gây thêm rắc rối không đáng có nào nữa."
Phó Tiêu để cặp sách của cô vào trong giỏ xe, "Chuyện của cậu không phải là chuyện phiền toái."
Giang Lộc thở dài rồi nói, "Thôi quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa."
Phó Tiêu vỗ vào ghế sau nói.
"Lên xe đi."
Giang Lộc ngồi lên xe, tầm mắt của cô rơi vào vị trí Phó tiêu vừa nhìn ban nãy.
Chỗ đó là nơi Trần Châu để xe máy.
Giang Lộc thản nhiên thu hồi tầm mắt, "Đúng rồi, sao hôm nay cậu lại nghĩ đến việc đi đón tôi?"
Phó Tiêu quay đầu nhìn cô, "Tại sao tôi không thể tới?"
Giang Lộc khẽ nhún vai, "Không có gì, chỉ là thấy hơi kỳ lạ thôi."
Phó Tiêu há miệng ra như muốn nói gì đó những cuối cùng lại thôi. Cậu cười nói. với cô: "Ngồi chắc chưa, chuẩn bị xuất phát nào."
Sau khi nói xong chân phải Phó Tiêu hơi dùng sức đạp xuống, xe đạp nhanh chóng lăn bánh đi ra ngoài rồi biến mất vào trong ngõ nhỏ.
Trần Châu dùng sức hít một hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ bay xung quanh anh, hai con mắt đen nhánh lúc này nhìn không ra chút cảm xúc gì.
Thì ra người bạn ở trong lời nói của cô là người đó, cậu ta đối với anh có lòng thù địch vô cùng lớn.
Nhìn bóng hai người ngày càng xa cho đến khi bọn họ đã hoàn toàn biến khỏi tầm mắt thì Trần Châu mới không nhìn nữa. Đột nhiên anh bóp nát một nửa điếu thuốc bằng tay không
*
Giang Lộc vừa vào đến lớp, cặp sách còn chưa kịp bỏ xuống đã bị gọi lên văn phòng. Cô đi đến trước cửa văn phòng rồi giơ tay gõ cửa. Nghe được tiếng người bên trong đồng ý thì mở cửa đi vào.
Bước vào trong phòng Giang Lộc nhìn thấy một người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn - là Lương Thục Ngôn, mẹ của cô.
Giang Lộc cảm thấy bất ngờ, vì sao bà ấy lại xuất hiện ở đây?
Lúc này Lương Thục Ngôn đang cùng Chu Oánh nói chuyện, biểu cảm trên mặt bà lúc này là một lời khó nói hết, mang theo cả sự xấu hổ cùng với xin lỗi.
Ngoại trừ bố cô là Giang Nghĩa ra thì cô chính là người hiểu Lương Thục Ngôn nhất trên đời này, cho nên Giang Lộc biết rõ bây giờ mẹ của cô đang tức giận.
Bà đang rất tức giận là đằng khác.
Nếu là trước đây cô nhất định sẽ chủ động làm hòa, nói những lời thật hay mong bà đừng bỏ qua nữa nhưng mà bây giờ không còn giống như ngày xưa. Những lời lấy lòng đó cô không còn có khả năng nói ra.
"Đến rồi sao." Chu Oánh thấy Giang Lộc bước vào thì nói.
Giang Lộc đưa mắt nhìn Chu Oánh, "Cô Chu sáng sớm đã gọi em đến văn phòng là có chuyện gì sao?"
Nghe lời Giang Lộc nói và nhìn thái độ của cô, sắc mặt của Lương Thục Ngôn càng trở nên khó coi.
"Tại sao con lại nói chuyện với cô giáo như vậy?"
Giang Lộc nhìn bà rồi lạnh nhạt trả lời, "Không nói chuyện như vậy thì còn có thể nói chuyện như thế nào?"
"Giang Lộc!"
Nhìn bộ dạng tức giận của Lương Thục Ngôn, Giang Lộc cảm thấy có hơi buồn cười.
"Con nghe rất rõ nên mẹ không cần lớn tiếng như vậy."
"Chuyện lần trước cô giáo Chu đã nói cho mẹ nghe rồi."
"Là chuyện gì vậy?"
"Chuyện con gian lận, thái độ chống đối với giáo viên rồi lại còn trốn học. Giang Lộc, con từ khi nào lại trở nên như vậy?"
"Vậy thì tại sao mẹ lại có thời gian rảnh rỗi như này. Một mình Mạnh Lai còn chưa đủ để mẹ thể hiện tình thương sao. Sao bây giờ tình thương của mẹ lại còn muốn lan sang cả chỗ con nữa?"
"Giang Lộc, mẹ là mẹ của con."
"Thôi bỏ đi, nếu hôm nay mẹ đến đây vì chuyện này thì mẹ nhìn đủ rồi đó" Giang Lộc hờ hững nói.
"Con còn có tiết học nên phải quay lại lớp bây giờ." Nói xong Giang Lộc xoay người đi thẳng ra cửa.
"Nai con......"
Lương Thục Ngôn nhìn theo bóng Giang Lộc.
Kể từ ngày xảy ra biến cố đó, Giang Lộc đã không còn tươi cười với bà nữa. Quan hệ giữa hai người giống như bị đóng băng lại.
Bà đã có nhiều hôm mất ngủ, kể cả ngủ được thì cũng không yên giấc. Mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu bà sẽ hiện ra bộ dạng đầy nước mắt của Giang Lộc ngày hôm đó. Lương Thục Ngôn cũng không biết bản thân mình khi đó tại sao lại có thể nhẫn tâm đến như vậy. Bây giờ bà cố gắng để bù đắp nhưng mà Giang Lộc đã hoàn toàn quay lưng lại với bà, một cơ hội cũng không cho.