Ve kêu từng hồi.
Tôi mở mắt, không khí hơi nóng ẩm, tôi đang nằm nghỉ trên một cái ghế trong sân, trên cái bàn nhỏ có một ly trà thơm phức, gió thổi qua cành dương liễu, tôi nhìn lên, cành liễu lướt trên mặt nước hồ gợn ra những con sóng lăn tăn.
Tôi xoa trán đứng dậy, trong sân trống trơn, lời cảnh cáo của Vãng Sanh vẫn ở bên tai, tôi còn chưa phản ứng được thì bên tai có thêm một giọng nam rõ ràng, nhưng mà giọng nói hơi khinh miệt, “Đây là Lâm Quy Lam sao?”
“Hồi Tiên quân, chính là Lâm Quy Lam.” Một giọng nói trẻ con khó phân giới tính khác vang lên, tôi nhìn sang, một nam nhân áo bào trắng tóc đen đang đứng bên hồ, hắn nghiêng người, một tiểu yêu áo xanh thấp lùn tai nhọn cung kính hành lễ, “Lâm Quy Lam đại tiểu thư của Lâm phủ.”
Tôi nhận ra tiểu yêu áo xanh này, đó chính là yêu quái sống trong cây liễu bên hồ, bốn trăm năm sau, vào thế kỷ 21, nó sống trong chậu hoa ở lan can nhà tôi, luôn giấu đi đồ lót tôi phơi khô.
Còn nam nhân nói chuyện với yêu quái kia, tóc dài đen như mực, mặt mày như tranh chính là Chung Mặc.
Nói chính xác hơn là Chung Mặc thượng tiên.
Tôi chú ý chàng, như cách cả một thế kỷ, ngực vẫn phập phồng từng hồi, chỉ có thể nhìn chàng tỉ mỉ hơn một chút, kĩ càng hơn một chút, khắc thật sâu trong đầu, nếu lần này lại thất bại thì nam nhân này sẽ vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời tôi.
Chung Mặc không để tâm cười nói: “Còn tưởng là một nữ nhân mỹ mạo khuynh thành chứ, không ngờ lại bình thường như vậy, trở về nhất định phải nói với Nguyệt lão mới được, tuy là tình kiếp nhưng cũng phải chọn người vừa mắt…” Nói được một nửa, chàng như ý thức được điều gì, quay đầu đối diện với ánh mắt của tôi.
Tôi ngồi yên tại chỗ, ngây người nhìn chàng.
“Thượng tiên, Lâm Quy Lam này nhìn thấy chúng ta!” Yêu tinh áo xanh trợn to mắt, chỉ vào tôi lắp bắp nói, “Chúng ta… chúng ta vẫn chưa hiện hình mà!”
Tôi hoàn toàn mặc kệ nó, tôi đương nhiên có thể nhìn thấy họ, tôi nhờ tiên lực của Chung Mặc mà trưởng thành, vừa ra đời đã có đôi mắt Âm dương, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Chung Mặc, đây là Chung Mặc, Chung Mặc của bốn trăm năm trước, áo trắng tóc dài, đôi mắt hơi xếch lên, lúc nói chuyện giọng điệu khinh miệt, không bình tĩnh đạm mạc như những thần tiên trong ấn tượng của tôi, nói chàng là một thiếu niên anh tuấn còn đúng hơn là một thượng tiên.
Thì ra đây chính là tao ngộ của Lâm Quy Lam và Chung Mặc.
Chung Mặc thấy tôi không dời tầm mắt bèn lắc người một cái, trong phút chốc đã ở ngay trước mắt tôi, gương mặt phong hoa tuyệt đại của chàng như cười như không, khóe mắt cong cong, “Ở nhân gian chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như ta chứ gì, thích không?”
Tôi nhìn nụ cười của chàng mà lòng quặn đau, thích, sao có thể không thích, chàng là Chung Mặc tôi yêu thích nhất, Chung Mặc nuôi dưỡng chăm sóc tôi hai mươi năm.
Nhưng chàng đối với tôi tốt như vậy chỉ vì tôi chính là tàn hồn của Lâm Quy Lam nặn thành.
Lần này Vãng Sanh thi pháp dường như đã dùng hết toàn lực, đưa tôi về thời khắc Chung Mặc và Lâm Quy Lam gặp nhau, như vậy rất tốt, chỉ cần chàng không yêu Lâm Quy Lam thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Tôi nghiến răng vung tay tát một cái.
Bốp.
Chung Mặc chưa từng ý thức được là có người dám đối với chàng như vậy nên chưa kịp phản ứng, trơ ra mà nhận lấy.
“Vậy mà cũng không tránh được thì còn là thần tiên gì nữa?” Tôi đứng dậy cười một tiếng, quay người đi vào đại sảnh Lâm phủ, yêu quái áo xanh vẫn ở đằng sau kêu la chí chóe.