Cái đau trên thân thể từ từ biến mất, tôi khẽ mở mắt, bốn phía đều là mùi máu tanh, tầm nhìn trước mắt dần dần mơ hồ, sắp kết thúc rồi sao, tôi nghĩ.
Lần này coi như thất bại rồi. Bị thứ đó đâm một cái, không chết mới lạ.
Chung Mặc ôm chặt lấy tôi, dường như muốn ép tôi vào ngực chàng, vai chàng đang áp chế cơn run, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên trải qua cái chết ở thời đại này, thấy chàng cũng trong bộ dạng như vậy, lòng nghĩ thì ra thần tiên cũng chỉ vậy thôi, vòm ngực chàng ấm áp, tóc dài quét qua má tôi ngứa ngứa, tôi nhìn cổ áo màu xanh có hình lá trúc trên ngực chàng, nghẹn ngào lên tiếng, một dòng máu trào ra: “Chung Mặc, xin lỗi.”
Lịch sử vẫn tái diễn, tôi vẫn không thể cứu chàng.
“Lâm Quy Lam, nếu nàng chết thì đời đời kiếp kiếp ta cũng sẽ không tha cho nàng!” Chung Mặc nghiến răng thốt ra từng chữ trầm thấp, chàng ôm tôi chặt hơn, hung dữ nói, “Nàng nghe đây, nàng không được chết, không được chết, có nghe thấy không!”
Tôi mấp máy miệng, Chung Mặc của lúc này, Chung Mặc sâu sắc yêu Lâm Quy Lam thật, giọng điệu vẫn tệ hại như vậy, nhắm mắt lại, bên tai tôi hơi thở của chàng gấp gáp nặng nề.
Thần trí bay bổng một hồi, lúc mở mắt lần nữa thì đã thấy trần nhà trắng trắng ở nhà, tôi ngất đi một lúc rồi lại bò dậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ là đô thị gang thép hiện đại nhà cao tầng san sát.
Trở về thế kỷ 21 rồi.
“Thế nào?” Cô gái áo trắng tóc đen ngồi một bên, tư thế ngay ngắn, cô ấy tên là Vãng Sanh, tôi nhìn cô ấy lắc đầu, cô ấy cúi đầu im lặng một lúc rồi mới nói: “Lần cuối cùng nếu vẫn thất bại thì cô không cứu được ngài ấy đâu.”
Tôi nhìn ngón tay mình, bên trên đã không còn máu, “Tôi biết rồi.”