Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 8: Con mồi




Edit: Cá Muối

Beta: Su (Nanami)

“Ba tiếng nữa tôi sẽ đến Đông Hải, cậu có đến sân bay đón tôi không?”

Váy hai dây màu đen lộ vai, giày cao gót đỏ, thân hình gợi cảm, dáng đi thẳng tắp cùng với giọng nói quyến rũ, Triệu Ngu vừa bước vào phòng chờ VIP liền ngay lập tức hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Cô xem như không thấy, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Đừng nói nữa, tôi đã xem nơi tổ chức hôn lễ một lúc, không có cái nào lọt vào mắt tôi…”

Lời còn chưa dứt, cô lại bỗng nhiên nhẹ nhếch khóe môi, ngắt điện thoại, trực tiếp đi thẳng đến sô pha đối diện.

Loại ánh mắt đột nhiên phát hiện con mồi này quá mức trắng trợn, tùy tiện tìm một người trong phòng chờ đều biết cô muốn làm gì, nên khi cô đến gần, chàng trai trẻ trước mặt ngay lập tức đứng dậy ngăn trước cô: “Xin lỗi, ông chủ tôi đang làm việc.”

Cử chỉ cự tuyệt quen thuộc như vậy, hiển nhiên vị ông chủ kia của hắn cũng thường xuyên bị quấy rầy.

“Thật sao?”

Triệu Ngu rũ mắt nhìn người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm notebook, nhoẻn miệng cười, thân thể chậm rãi dựa sát vào vị thư ký đang ngăn trở cô: ” Nhưng tôi không đến tìm ông chủ anh, tôi đến là để tìm anh.”

Ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên vai hắn ta vuốt ve ái muội, hương nước hoa nhẹ nhàng xông vào mũi, hơi thở ấm áp tất cả đều phun trên mặt hắn ta, nam thư ký trẻ tuổi làm sao có thể chịu được trêu chọc như vậy, hắn ngay lập tức đỏ mặt, sợ đến mức nhanh chóng lùi lại một bước, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi không quen biết cô.”

Giúp ông chủ chặn hoa đào cũng thật ra dáng, đến bản thân mình lại hoảng thành như vậy.

Triệu Ngu nhẹ giọng cười, lại lần nữa rũ mắt nhìn xuống người đàn ông đang ngồi.

Quả nhiên, bởi vì màn trình diễn thất bại của thư ký, người đàn ông rốt cuộc ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Ngay cả khi anh cho người ta cảm giác hào hoa phong nhã, ôn hòa, nho nhã, nhưng một cái liếc mắt lại rõ ràng lộ ra lạnh nhạt và xa cách.

Triệu Ngu hoàn toàn không thèm để ý, từ trong túi xách lấy ra danh thiếp, cúi người chậm rãi nhét nó vào trong túi áo vest của người đàn ông, môi đỏ khẽ mở: “Làm quen một chút?”

Theo động tác của cô, trước ngực một mảng lớn phong cảnh cũng từ váy hai dây lộ ra, người đàn ông không thể tránh, miễn cưỡng liếc mắt một cái, ngước mắt nhìn cô chăm chú và khẽ mỉm cười: “Không có hứng thú.”

“Tôi có hứng thú là được.” Triệu Ngu nhìn thẳng vào anh, cho đến khi danh thiếp được hai ngón tay kẹp lấy hoàn toàn nằm ở trong túi anh, cô mới chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt thư ký vừa mới phục hồi tinh thần kia: “Anh có muốn… Lưu số điện thoại không?”

Thư ký mạnh mẽ lắc đầu, lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra thì toàn bộ cơ thể Triệu Ngu đã dán đến, môi đỏ để sát vào cằm hắn ta, lòng bàn tay chậm rãi rút chiếc điện thoại hắn đang nắm trong tay ra.

Cùng một cô gái quyến rũ lại gợi cảm tiếp xúc gần gũi như vậy, nam thư ký đã sớm bị dọa đến hoảng, hoàn toàn không biết nên chống cự như thế nào, Triệu Ngu không chỉ thành công lấy được điện thoại mà còn nắm lấy ngón tay hắn ta để mở khóa.



Sau khi thêm WeChat và số điện thoại của mình, Triệu Ngu mới mỉm cười trả điện thoại di động lại cho hắn: “Cảm ơn. Nếu ông chủ sa thải anh thì nhớ gọi cho tôi, có lẽ tôi có thể đi tìm ông chủ của anh và giúp anh cầu tình.”

Mãi đến khi Triệu Ngu đắc ý thoải mái vặn thắt lưng ngồi xuống ghế phía bên kia, nam thư ký mới giật mình kinh hoàng nhìn về phía ông chủ nhà mình, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa vô tội lại vừa ủy khuất.

Người đàn ông nhàn nhạt liếc mắt nhìn thư ký, không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm báo cáo trong notebook.

Triệu Ngu ngồi ở chỗ bên kia, vẫn như cũ dùng ánh mắt xem con mồi mà nhìn bóng dáng người đàn ông.

Đó cũng thật sự là con mồi của cô – CEO đương nhiệm của Khoa học kỹ thuật Y Trình, Hứa Thừa Ngôn, là vị hôn phu của Trang Diệc Tình.

Hôm qua cô đã xin nghỉ một ngày với lý do tham gia hôn lễ của một người bạn, cố ý bay đến Bắc thành cũng chính là vì người đàn ông này.

Chỉ là trong lòng người đàn ông này cũng không tồn tại ánh trăng sáng như Tiết Tử Ngang, muốn quyến rũ anh, thật sự là khó khăn không nhỏ.

Khi lên máy bay, Triệu Ngu lại “ngoài ý muốn” phát hiện Hứa Thừa Ngôn và cô đi trên cùng một chuyến bay.

“Thật trùng hợp, tôi xem qua WeChat của anh, anh tên Lư Bân đúng không?”

Nhìn ánh mắt tràn đầy bất ngờ của cô, cả khuôn mặt Lư Bân đều tràn ngập cảm giác một lời khó nói hết: “Cô… Cô cũng lên chuyến bay này?”

“Đúng vậy, xem ra không chỉ cùng chuyến bay, còn cùng khoang hạng nhất, đây gọi là duyên phận.”

Khi nói lời này, ánh mắt Triệu Ngu liếc nhìn Hứa Thừa Ngôn bên cạnh Lư Bân, nhưng người đàn ông kia vẫn vô cảm như cũ, không thèm nhìn cô lấy một cái.

“Thư ký Lư, chỗ ngồi của anh ở bên cạnh ông chủ của anh sao? Tôi có thể đổi chỗ với anh không?”

Đối diện với ánh mắt trìu mến của cô, Lư Bân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải.”

Thật ta hắn ta không hề nói dối, chỗ ngồi của hắn ta và ông chủ cách nhau một lối đi, ngồi bên cạnh Hứa Thừa Ngôn là một ông lão hơn 50 tuổi.

Triệu Ngu đi đến trước mặt ông lão vừa làm nũng lại vừa bán manh: “Ông ơi, cháu có thể đổi chỗ ngồi với ông không? Cháu muốn ngồi ở bên cạnh chồng cháu, anh ấy và cháu vừa cãi nhau nên anh ấy lại không thèm để ý tới cháu, cháu muốn dỗ dành anh ấy.”

Ông lão nhìn Hứa Thừa Ngôn không lên tiếng, lập tức tỏ vẻ “Tôi hiểu”, cười ha hả mà đứng dậy đổi chỗ ngồi, còn cố ý vỗ vai Hứa Thừa Ngôn, ý vị thâm trường nói: “Này cậu trai trẻ, đàn ông nên rộng lượng chút, đừng giận dỗi với vợ.”

Chờ Triệu Ngu vẻ mặt đắc ý ngồi xuống, Hứa Thừa Ngôn mới lạnh lùng nhìn cô: “Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với cô. “

“Tôi cũng từng nói, tôi có hứng thú với anh.”



Triệu Ngu chỉ vào Lư Bân bên kia lối đi: “Nếu chê tôi phiền, anh có thể kêu thư ký của anh đổi chỗ.”

Hứa Thừa Ngôn cũng không di chuyển, chỉ tiếp tục nói: “Tôi đã đính hôn.”

“Đó chỉ mới là đính hôn, lại chưa phải kết hôn, hơn nữa tôi cũng không muốn đoạt người với vị hôn thê của anh.” Triệu Ngu dựa sát vào anh cười mờ ám: “Dù sao thì tôi cũng chỉ hứng thú với thân thể của anh.”

Thư ký ở một bên nghe xong câu này sợ tới mức suýt chút nữa bị nước miếng nghẹn chết, khi hắn ta tò mò ngẩng đầu nhìn Triệu Ngu, cô còn cách một khoảng không nháy mắt với hắn ta.

Phụ nữ chủ động tiếp cận ông chủ hắn đã gặp qua rất nhiều, nhưng cả thư ký cũng để ý thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Thời gian sau đó, Triệu Ngu vô cùng quy củ, hoàn toàn không giống biểu hiện đùa giỡn lúc trước.

Xem phim, uống rượu vang đỏ, thưởng thức phong cảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi… Có vẻ như mọi thứ có thể làm được cô đều làm, chỉ duy nhất không chủ động gạ gẫm Hứa Thừa Ngôn.

Ngược lại Hứa Thừa Ngôn vì đề phòng cô mà chưa hề ngủ, vẫn luôn nghiêm túc đọc sách, cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, anh mới quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận cô thật sự đã ngủ.

Khi Triệu Ngu từ trong mộng tỉnh dậy, máy bay đã hạ cánh.

Hứa Thừa Ngôn bên cạnh vẫn đang xem sách như cũ, cô liếc mắt nhìn trang sách anh đang xem, cô bỗng nhiên nhẹ giọng cười.

“To punish the wicked is God's business. We should learn to forgive. Anh không cảm thấy, thật vô lý sao?” (Trừng phạt kẻ ác là chuyện của Thượng Đế, chúng ta nên học được cách tha thứ.)

Nghe cô đọc lên câu mà anh cũng vừa mới đọc xong, Hứa Thừa Ngôn không khỏi ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại thấy trên mặt cô đều là trào phúng, ánh mắt cũng không nhiệt tình phóng đãng như trước nữa.

Có lẽ cảm xúc của anh bị quyển sách ảnh hưởng, bây giờ nhìn cô ngược lại cảm thấy trên người cô ẩn chứa một nỗi buồn.

Không chờ anh mở miệng, Triệu Ngu cũng đã nhích lại gần, lần nữa đem danh thiếp trong tay nhét vào túi âu phục của anh: “Nếu anh còn muốn ném, nhớ bảo thư ký làm giúp, mặt trên có dấu môi của tôi, tôi sợ lắm bẩn tay anh.”

Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn không tự chủ nhìn về phía môi cô, vô cùng xinh đẹp, hồng thuận mê người.

Triệu Ngu khẽ mỉm cười, tay từ túi áo trượt đến trước ngực, chậm rãi lôi kéo cà vạt đưa đến bên môi, nhẹ nhàng in lên: “Tôi nói sai rồi, dấu môi, nên in ở chỗ này, anh tốt nhất cũng đem cái này ném đi.”

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lư Bân ngay cả thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt ông chủ nhà mình rồi vươn tay nói: “Hứa tổng, để tôi… Ném đi giúp anh.”

Hứa Thừa Ngôn cúi đầu, nhìn dấu đỏ rõ ràng in trên chiếc cà vạt màu xám đen, anh cũng không đem cà vạt tháo xuống mà chỉ lấy từ trong túi ra tấm danh thiếp.

Trước khi đưa cho Lư Bân, anh rũ mắt nhìn lướt qua.

Tập Đoàn Hoa Xán, Triệu Ngu.