Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 64: Thăm bệnh




Edit: Tiểu Sa

Beta: Ami

Tuy rằng công ty cho phép nhân viên dùng cơm trong phòng làm việc, nhưng Tiết Trạm không thích bên ngoài văn phòng ngập tràn mùi vị đồ ăn, thế cho nên thời gian dùng cơm trưa Vương Kỷ liền chạy tới chỗ của Hạ Nam, cùng Hạ Nam và Tần Ý ăn cơm hộp và thương lượng về việc khi tan tầm sẽ đến bệnh viện thăm Triệu Ngu.

“Cũng không biết ngày kia chị ấy có thể xuất viện không, nếu không thể thì chẳng phải sẽ ăn tết ở bệnh viện sao?” Hạ Nam ngậm muỗng cơm trong miệng, nói mơ hồ không rõ: “Một mình ăn tết ở bệnh viện, cũng thật thảm thương.”

“Trong công ty có người nói chị Triệu Ngu là cô nhi, nếu là thật, chắc có lẽ… Cũng đã thành thói quen rồi.” Tần Ý ngẩng đầu nhìn về phía Vương Kỷ: “Chị Vương Kỷ, lời đồn có phải là thật không? Loại sự việc này em cũng không dám hỏi, sợ động đến miệng vết thương của chị ấy.”

Vương Kỷ gật gật đầu: “Nghiêm túc mà nói cũng không tính là cô nhi, mẹ của cô ấy là sau khi cô ấy thành niên rồi mới qua đời, chỉ có điều, hiện tại cô ấy xác thật không có ai thân thích, có xuất viện hay không cũng chỉ có một mình, chị nhớ rõ cô ấy đã nói qua với chị rằng đã nhiều năm cô ấy không đón Tết Âm Lịch.”

Thấy vẻ mặt Hạ Nam cùng Tần Ý đều đồng tình, Vương Kỷ duỗi tay quơ quơ trước mặt các cô: “Này, trước mặt Triệu Ngu đừng bày ra vẻ mặt này, cô ấy không muốn người khác cảm thấy mình đáng thương, cho nên buổi tối đến bệnh viện, việc ăn tết, đều miễn bàn.”

“Nga.” Tần Ý cắn muỗng gật đầu: “Vốn em đang định nói, nếu chị ấy không ngại, có thể về nhà ăn tết cùng em, nhưng nghĩ lại thật sự cũng không quá thích hợp.”

Nhìn bộ dáng hai cô gái nhỏ đơn thuần lại thiện lương vừa bước vào đời, Vương Kỷ cười cười, mạc danh cảm thấy có chút cảm thán.

Chờ đến khi cô ngửa đầu uống nước thì mới phát hiện Tiết Trạm ở trước thang máy nhìn các cô, cũng không biết có phải là mới vừa đứng ở đó hay không.

“Phó chủ tịch Tiết.” Vương Kỷ theo bản năng đứng dậy chào hỏi, Tần Ý cùng Hạ Nam cũng sợ tới mức nhanh chóng buông đũa.

Tiết Trạm nhàn nhạt gật đầu, ý bảo các cô tiếp tục ăn, còn bản thân đi vào văn phòng của Tiết Tử Ngang.

Tài liệu anh cần có sẵn ở trêи bàn, tùy tiện lật qua lật lại hai cái đã tìm thấy, chờ lúc anh cầm văn kiện ra về, mới chú ý đến trêи tường có thêm một bức tranh.



Anh còn nhớ rõ, đây là bức tranh Triệu Ngu vì Tiết Tử Ngang mà vẽ ra, lúc ấy Tiết Tử Ngang còn cùng anh khoe rất lâu.

Sau khi không cẩn thận đụng phải hai người họ làm tình ở văn phòng, nếu không phải tình huống cần thiết thì anh sẽ không đến văn phòng này, không nghĩ tới Tiết Tử Ngang cư nhiên treo bức tranh đó lên tường.

Anh không khỏi dừng chân nhìn chằm chằm bức tranh, tuy rằng không thật sự hiểu về mỹ thuật, nhưng anh cũng nhìn ra được bức tranh này là dụng tâm mà vẽ ra, đặt bút cực kỳ tinh tế, thậm chí thông qua những đường cong rậm rạp trêи đó, anh có thể tượng tượng ra bộ dáng nghiêm túc của Triệu Ngu khi vẽ.

Ngón tay không tự giác vuốt ve trêи môi bị cô hôn một chút, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếu Triệu Ngu cũng vì anh mà vẽ một bức tranh, thì sẽ như thế nào?

Anh thật nhanh tỉnh táo lại thoát khỏi loại ý niệm hoang đường này, lắc lắc đầu xong nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài, ba cô gái vẫn tiếp tục ăn trưa, nhưng dù sao ông chủ cũng ở bên trong, các cô đã tự giác thu liễm rất nhiềm, ngẫu nhiên nói hai câu cũng đè ép thanh âm nhỏ xuống.

Khi đi qua mấy người các cô, Tiết Trạm đột nhiên dừng bước nhìn về phía Vương Kỷ: “Tan tầm cô có đến bệnh viện thăm Triệu Ngu không?”

“Mua cho cô ấy nhiều quà tặng một chút.” Dừng lại hai giây, anh bổ sung thêm: “Lấy danh nghĩa của công ty.”

Thẳng đến khi xác nhận Tiết Trạm đã rời đi, Tần Ý mới bắt đầu oa oa kêu: “Ông chủ lớn của chúng ta cũng thật tốt quá đúng không? Quan tâm nhân viên như vậy, quả nhiên cảm động muốn chết.”

Qua hai giây, cô lại nghi hoặc nói: “Sẽ không phải giống như lời đồn đãi chứ? Chị Triệu Ngu bị Vu Phỉ kia hãm hại? Hơn nữa còn là vì phó chủ tịch Tiết? Thế cho nên phó chủ tịch Tiết mới quan tâm chị ấy như vậy?”

Hạ Nam cùng Vương Kỷ ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương cũng có thể thấy đáp án tương đồng với mình: phó chủ tịch Tiết này rõ ràng là quan tâm tương lai cháu dâu.

Suy xét đến việc Tiết Tử Ngang chắc chắn cũng ở bệnh viện, Vương Kỷ cùng Hạ Nam lén bàn bạc, đem chuyện của Tiết Tử Ngang cùng Triệu Ngu nói với Tần Ý, Tần Ý trực tiếp sợ hãi, nhưng khi tới bệnh viện rồi, ba người lại kinh ngạc phát hiện, Tiết Tử Ngang không có ở đây.

Phòng bệnh quạnh quẽ, chỉ có một mình Triệu Ngu đang ngẩn người, tuy rằng so với tối hôm qua, trạng thái của cô đã tốt hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn tiều tụy như cũ, thoạt nhìn vẫn rất yếu.



Đại khái là Vương Kỷ cùng Hạ Nam cũng đoán được giữa cô và Tiết Tử Ngang đang có chuyện nên cũng không dám chủ động nhắc đến Tiết Tử Ngang mà chỉ tìm chủ đề vui vẻ nói chuyện với cô, ví dụ như cuộc họp thường niên tối hôm qua Tần Ý may mắn trúng thưởng, đó là chiếc di động giá trị 1 vạn tệ.

Hạ Nam cảm thán: “Tần Ý, gần đây có phải cô gặp may mắn không, sao bao nhiêu chuyện tốt toàn rơi ở trêи đầu cô?”

Tần Ý nhún vai: “Như vậy cũng gọi là may mắn? Nếu thật sự là may mắn, tối hôm qua sẽ không phải là di động mà là chiếc xe Mercedes kia, mẹ ơi, hâm mộ chết tôi.”

“Như thế nào mới không gọi là may mắn? Nam thần của cô còn chủ động chú ý đến cô và chủ động trả lời tin nhắn Weibo của cô.” Nói đến đây, Hạ Nam đột nhiên cười thần bí: “Cô nói xem có khả năng nam thần kia của cô đang yêu thầm cô hay không? Bằng không thì dựa vào cái gì mà đối với người khác anh ta đều lạnh như băng, đối với cô liền hỏi gì đáp nấy? Hơn nữa cô vừa gửi tin nhắn nói muốn đến bệnh viện thì liền ngẫu nhiên gặp được anh ta ở bệnh viện, thật sự có trùng hợp như vậy sao?”

Động tác uống canh của Triệu Ngu dừng lại, cô làm bộ tùy ý nói: “Như thế nào? Các người vừa mới gặp được nam thần của Tần Ý ở bệnh viện? Là nam thần nào a?”

“Người đó… À… Nga, là Lăng Kiến Vi, học trưởng của Tần Ý, anh ta là một tảng băng sơn, nhưng loại băng sơn này còn chủ động chú ý đến Weibo của cô ấy và trả lời tin nhắn của cô ấy, chị Triệu Ngu, chị nói thử xem có phải là yêu thầm hay không?”

Tần Ý cười ha hả: “Người ta tốt xấu gì cũng là học trưởng của tôi, trả lời tin nhắn của tôi là phép lịch sự thôi mà? Tôi cũng không dám mơ mộng.”

Xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài, Triệu Ngu dần lâm vào trầm tư.

Chờ sau khi ba người họ rời đi, cô mới khoác thêm chiếc áo bệnh nhân, đi thang máy xuống dưới lầu đến hoa viên tản bộ.

Loại thời tiết gió lạnh đến thấu xương này, bên ngoài căn bản không có người nào, một mình cô đi dạo hai vòng, lại ngồi trêи ghế vài phút, đứng dậy không cẩn thận dẫm lên đá trêи mặt đất, thân mình bỗng nhiên xiêu vẹo, cả người đều ngồi xổm xuống, gắt gao che mắt cá chân lại nửa ngày cũng chưa đứng lên được.

Thời điểm cô nghĩ cô không ổn rồi, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, một người đàn ông khom lưng bên cạnh cô, bắt lấy cánh tay của cô rồi thật cẩn thận nâng cô lên.

Nhìn dáng vẻ hờ hững của người đàn ông, Triệu Ngu ý vị thâm trường mà cười cười: “Lăng thiếu gia vừa mới ngẫu nhiên gặp được Tần Ý, lúc này lại ngẫu nhiên gặp được tôi?”

Chú thích: Mercedes