Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 57: Hối hận




Edit: Min

Beta: Ami

Khi Kỷ Tùy dừng xe lại trước cửa bệnh viện, liền thấy Triệu Ngu đang ngồi phát ngố ở bồn hoa phía xa xa.

Tiếng còi vang lên hai lần, cô vẫn không có phản ứng gì, anh chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cô.

Nhìn thông báo của điện thoại, Triệu Ngu nhìn thoáng về hướng cửa rồi lập tức đi đến, sau khi ngồi vào ghế lái phụ rồi mới vừa thắt dây an toàn vừa cười nói với anh: “Thật ngại quá, lại làm phiền anh rồi.”

“Không phiền, đúng lúc tôi cũng làm việc ở gần đây.” Ánh mắt Kỷ Tùy rơi xuống khuôn mặt tiều tụy của cô: “Lại mất ngủ?”

Tằng Húc đã nói qua điện thoại với anh, cô chưa ngủ cả đêm.

Triệu Ngu cười cười: “Vẫn ổn, vừa rồi mới uống thuốc, bác sĩ Tằng nói đây là liều thuốc mạnh nhất rồi, trong chốc lát là ngủ được.”

Kỷ Tùy gật đầu, Triệu Ngu nói: “Đưa tôi đến khách sạn Ngân Hà là được rồi, không cần phải đi đường vòng để đưa tôi về đâu.”

“Cô không về căn hộ à?”

Triệu Ngu cười khổ: “Chắc anh ấy còn ở trước cửa chờ tôi, tôi không muốn thấy anh ấy.”

Xe đi một đoạn dài, cũng không lệch với thời gian thuốc phát huy tác dụng, Triệu Ngu cuối cùng cũng không cần chống cự nữa, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

Kỷ Tùy quay đầu nhìn, vươn tay tăng điều hòa lên một nấc, nhưng cuối cùng không đến khách sạn, mà là về tiểu khu của mình.

Cô ngủ rất sâu, sau khi dừng xe lại anh gọi vài tiếng cô vẫn không phản ứng, nghĩ cô phải dùng thuốc, khó khăn lắm mới ngủ được, anh cũng không tiếp tục gọi cô nữa mà là trực tiếp ôm cô từ trêи xe xuống.

Khi bước vào thang máy, có thứ gì đó rơi xuống từ trong túi áo khoác cô, Kỷ Tùy cẩn thận ôm cô ngồi xổm xuống rồi nhặt vật đó lên, nhìn kỹ thì mới phát hiện đó là thuốc mỡ bôi ngoài da, chuyên điều trị những vết sưng đỏ và trầy xước ở nơi riêng tư.

Ánh mắt anh không tự chủ được mà chuyển xuống trước ngực cô, nhưng cổ áo len cô đang mặc hơi cao, cái gì cũng không nhìn được.

Chờ đến khi đặt cô lên giường, anh mới ma xui quỷ khiến vươn tay kéo cổ áo cô xuống, quả nhiên thấy được những dấu vết trêи đó còn chưa tan.

Đôi con ngươi vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, lúc này lại đột nhiên có một tia giận dữ.

Khi Triệu Ngu tỉnh lại thì đã chạng vạng tối, không ngạc nhiên lắm, lọt vào tầm mắt cô là căn phòng dành cho khách cô đã ở lại hơn hai lần.

Cô sớm đã đoán được Kỷ Tùy sẽ không đưa cô đến khách dạn, dù sao cũng đã ở lại đây hơn hai lần, ở thêm lần thứ ba cũng không sao cả, chỉ là kể từ sau khi cô ngủ, lúc trêи đường đúng là chưa từng tỉnh dậy.



Không cần hỏi cũng biết chắc chắn người đàn ông đó đã ôm cô từ trêи xe đến đây. Nghĩ đến đó, cô hài lòng nhếch môi.

Kỷ Tùy đang bận rộn ở phòng bếp nấu cơm tối, người đàn ông cao lớn mặc tạp dề thành thạo xắt rau trêи bàn, hình ảnh này vậy mà nhìn thế nào cũng rất hài hòa.

Cô ngơ ngác nhìn một lúc lâu, người đàn ông bên trong mới phát hiện ra cô, anh cười cười: “Dậy rồi?”

Triệu Ngu cười xấu hổ: “Ngại quá a, có phải tôi… ngủ như chết không? Đến khách sạn rồi mà anh không đánh thức được.”

Kỷ Tùy cũng cười: “Tôi nghĩ cô khó khăn lắm mới ngủ được nên không đánh thức cô mà tự ý đưa cô đến đây, cô đừng để ý.”

“Anh đừng để ý mới đúng, lúc nào tôi cũng làm phiền anh.”

Triệu Ngu đến phía trước lấy một cái tạp dề khác chuẩn bị giúp anh nhưng anh lại không cho, mạnh mẽ kêu cô ra ngoài nghỉ ngơi.

Cô ngồi trêи sô pha phòng khách mở WeChat ra, quả nhiên thấy vô số tin nhắn từ Tiết Tử Ngang, hết nhắn tin lại thu âm, tiếc là cô không có kiên nhẫn để đọc kỹ, tùy tiện liếc mắt một cái rồi lập tức thoát ra.

Nhưng ở trước cửa căn hộ cô, Tiết Tử Ngang vẫn không màng hình tượng ngồi bệt xuống đất, cứ chờ đợi một cách ngây ngốc.

Từ buổi sáng đến lúc chạng vạng, nước miếng cũng chưa nuốt xuống, hàng xóm bên cạnh cũng chạy ra xem rất nhiều lần, thậm chí có người còn mở miệng khuyên bảo, nói chắc người chủ không ở nhà, anh cứ đi về trước đi, nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc.

WeChat không biết đã gửi bao nhiêu tin nhắn, nhìn chằm chằm vào di động đến mức mí mắt đã bắt đầu đánh nhau nhưng anh vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Cô không kéo Wechat của anh vào danh sách đen đã là niềm hy vọng duy nhất bây giờ của anh.

Tiết Trạm ra khỏi thang máy, nhìn đến dáng vẻ này của Tiết Tử Ngang thì liền úp úp mở mở nói: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải như vậy.”

Tiết Tử Ngang ngẩng đầu, uể oải bơ phờ nhìn Tiết Trạm: “Sao chú lại tới đây?”

“Gọi điện thoại cháu không nhận, phải tự tới.” Tiết Trạm nhịn xúc động muốn hung hăng đá vào chân Tiết Tử Ngang xuống rồi lạnh lùng nói: “Đứng dậy! Cả nhà chỉ chờ có mình cháu, quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”

“Cháu không về.” Tiết Tử Ngang như một đứa con nít, ôm đầu gối, đáng thương hề hề nhìn Tiết Trạm: “Cháu phải đợi Triệu Ngu.”

“Cháu nghĩ cô ấy còn muốn gặp cháu à?”

Tiết Tử Ngang không nói gì.

Trầm mặc trong chốc lát, lúc Tiết Trạm chuẩn bị trực tiếp xách cổ áo Tiết Tử Ngang lên thì Tiết Tử Ngang lại đột nhiên hỏi: “Chú, tối hôm qua chú trực tiếp đưa cô ấy về đây à?”



Đương nhiên đáp án là khẳng định, nếu không thì Tiết Trạm hiện tại không có khả năng chuẩn xác không lầm mà xuất hiện ở tại tầng lầu này.

Không chờ Tiết Trạm trả lời, Tiết Tử Ngang lại hỏi: “Cô ấy có nói gì với chú không?”

“Đã khóc thành như vậy, cháu cảm thấy cô ấy có thể mở miệng nói cái gì?”

Tiết Tử Ngang thần sắc buồn bã: “Cô ấy thật sự… Khóc? Thực thương tâm?”

“Cháu nói xem? Hôm qua ta giúp cô ấy mua thuốc, thuốc gì thì chắc cháu cũng biết.” Tiết Trạm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiết Tử Ngang: “Chuyện tốt cháu làm đó.”

Tiết Tử Ngang ảo não vò đầu tóc: “Cháu uống nhiều quá, cháu thật sự không biết sẽ…..”

Tiết Trạm cười nhạt: “Cháu có biết làm loạn sau khi uống rượu là cách nói buồn cười nhất không? Người uống say thật đến mức cái gì cũng không biết, căn bản là không làm loạn được.”

Tiết Tử Ngang không thể phản bác.

Anh cần phải thừa nhận, tối hôm qua quả thật anh chưa say đến nỗi cái gì cũng không biết, ít nhất anh biết người đó là Triệu Ngu, biết anh muốn cô, thậm chí bây giờ anh vẫn còn nhớ mơ hồ hình ảnh tùy ý phóng túng trêи người cô tối qua.

Nhưng sao anh lại không khống chế bản thân được cơ chứ?

“Tối qua cháu đi đâu?” Mặt Tiết Trạm vẫn vô cảm nhìn xuống Tiết Tử Ngang. “Có phải có liên quan đến Từ Miểu không? Ta đã tìm người hỏi, nghe nói hôm qua cô ta kết hôn.”

Tiết Tử Ngang ngẩn người, gật đầu: “Cô ấy hủy hôn lễ rồi.”

“Nên cháu liền bỏ bạn gái của mình rồi chạy?” Tiết Trạm bị Tiết Tử Ngang chọc cười: “Tiết Tử Ngang, hậu quả xấu do chính cháu tạo thì tự chịu đi.”

“Không phải cháu…” Nhận được ánh mắt sắc bén của Tiết Trạm, Tiết Tử Ngang lại chột dạ thu hồi tầm mắt mà lẩm bẩm: “Sau khi tuyên bố hủy hôn lễ, cô ấy mất tích, mọi người đều không tìm thấy cô ấy, con sợ cô ấy có chuyện gì, thế nên….”

Tiết Trạm lại không có kiên nhẫn để nghe Tiết Tử Ngang giải thích, chỉ nâng cổ tay lên nhìn giờ và trầm giọng nói: “Về với ta, đừng làm ông nội cháu tức đến mức nhập viện.”

Tiết Tử Ngang do dự một chút rồi ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi lâu đến mức chân đều đã tê dại, vừa đứng lên anh liền lảo đảo một chút, xém nữa bởi vì chật vật mà té ngã.

Tiết Trạm cũng không dìu Tiết Tử Ngang, xoay người đi, đến bên thang máy mới mở miệng: “Tối hôm qua khi ta rời đi, cô ấy có nói với ta một câu.”

Vẻ mặt Tiết Tử Ngang vội vàng: “Nói gì?”

“Xin ta đừng nói chuyện tối hôm qua cho ông nội biết.” Tiết Trạm lạnh lùng nhìn Tiết Tử Ngang: “Cô ấy sợ cháu lại bị đánh.”

Tiết Tử Ngang đột nhiên nắm chặt tay, quay đầu lại nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, hốc mắt hơi nóng lên.