Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 31: Lời gợi tình




Edit: Alicia

Beta: Hazjk + Thỏ

“Không tồi, đẹp.”

“Thật sự?”

“Nếu không thì sao? Tự em nhìn xem anh mặc vào đẹp trai biết bao nhiêu, mắt nhìn của bạn gái anh thật không sai, chất liệu vải này mặc vào cũng rất thoải mái.”

Tiết Tử Ngang đương nhiên biết những lời Triệu Ngu nói trong điện thoại đó chỉ để cẩn thận dò hỏi. Quần áo này không có khả năng cô trong lúc vô tình nhất thời mua được, chắc chắn là cô đã cố ý chọn thật lâu mới nhìn trúng được cái này làm quà đáp lại anh.

“Ai là bạn gái của anh?” Triệu Ngu nổi giận mà trừng mắt liếc anh một cái, trên mặt lại đều là ý cười không thể che dấu.

“Sao nào? Vừa rồi còn nằm dưới thân của anh, bây giờ lại không thừa nhận là bạn gái của anh?” Tiết Tử Ngang dùng một tay kéo cô vào lồng ngực, khóe môi cọ nhẹ ở bên tai cô: “Muốn cảm thụ một lần nữa hay không, tư vị khi anh ở bên trong em?”

“Không biết xấu hổ.” Triệu Ngu hờn dỗi, duỗi tay đánh vào ngực anh nhưng lại bị anh chuẩn xác mà bắt lấy.

Nhìn vết sẹo nhàn nhạt trong lòng bàn tay cô, Tiết Tử Ngang dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa: “Mau mau khỏi.”

“Miệng vết thương đã lành rồi, vết sẹo này hẳn là cũng mau chóng biến mất thôi, may mà nhờ thuốc làm mờ sẹo của anh.”

Tay Tiết Tử Ngang dọc theo lòng bàn tay cô vuốt lên cánh tay, nơi đó vốn dĩ có vài vết sẹo nông sâu không đồng nhất, nhưng bây giờ đã sớm không nhìn thấy nữa.

“Về sau còn dám tự mình hại mình nữa, anh nhất định sẽ đánh nát cái mông em.”

Triệu Ngu ngoan ngoãn gật đầu: “Sẽ không đâu.”

Tuy cô đối với bản thân đủ tàn nhẫn, nhưng thật ra những vết thương đó đều không sâu, còn chưa thể sánh bằng sự khủng bố của Từ Miểu khi tự mình hại mình.

Tiết Tử Ngang năm đó yêu Từ Miểu, mặc kệ Từ Miểu tự hành hạ cô ấy thành cái dạng gì, mặc kệ trong đoạn tình cảm đó anh có bao nhiêu mệt mỏi thì anh vẫn dành vô hạn đau lòng và yêu chiều cho cô ấy.

Nhưng nếu Triệu Ngu dám làm như thế thì có khi Tiết Tử Ngang sẽ trực tiếp ném cô vào bệnh viện tâm thần và tránh như tránh tà.

Hơn nữa, cô cũng biết rõ, ngoại trừ một số người có sở thích đặc biệt, không có bất cứ người đàn ông nào thích phụ nữ trên người có sẹo, vậy nên khi xuống tay cô đã kiểm soát lực nặng nhẹ.

Bị Tiết Tử Ngang ôm vào trong ngực, cùng anh ôm nhau một lúc lâu, Triệu Ngu mới cất giọng mất mát: “Ngày mai đã phải đi làm rồi.”

Tiết Tử Ngang cười: “Như thế nào? Luyến tiếc kỳ nghỉ?”

“Đương nhiên, nghỉ càng nhiều càng s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nha.”

“Vậy em có muốn anh lợi dụng chức quyền, tiếp tục cho em nghỉ thêm một tháng nữa?”

“Em mới không cần.”



“Vậy anh đây lợi dụng chức quyền để ngủ với em thêm lần nữa.”

“Không phải là mới làm xong sao… A… Đừng… Tiết Tử Ngang… Đừng liếm…”

Diệp Tử bị sa thải, Triệu Ngu lại nghỉ phép do tai nạn lao động. Một tháng này, đi theo bên người Tiết Tử Ngang là thư ký mới nhậm chức – Hạ Nam.

Người là do Tiết Tử Ngang bảo Triệu Ngu tìm kiếm, Triệu Ngu cảm thấy cô gái nhỏ này làm việc lưu loát, tính cách hào sảng nên bèn đề cử với Tiết Tử Ngang.

Trong thời gian thử việc lại có thể đi theo bên người vị “Hoàng trưởng tôn” này, Hạ Nam đương nhiên rất vui mừng, cũng luôn đặc biệt cảm ơn Triệu Ngu.

Công việc của Triệu Ngu và Hạ Nam không quá giống nhau. Khi Tiết Tử Ngang có quá nhiều công việc không thể giải quyết hết hoặc không có ở công ty, cô thường xuyên phải thay anh xử lý công việc, thậm chí là tự mình đưa ra quyết sách.

Khi công ty khoa học kỹ thuật Y Trình phái người đến bàn chuyện hợp tác, Tiết Tử Ngang không có ở công ty, nên là Triệu Ngu tham gia cuộc họp thay.

Hơn nữa, Hứa Thừa Ngôn cũng tới.

Thật ra đây chỉ là loại hợp tác bình thường, sẽ có người ở bộ phận tương ứng với bên Hoa Xán đến giải quyết, như thế nào cũng không cần tới một CEO như Hứa Thừa Ngôn tự mình ra mặt.

Lần trước sở dĩ anh đến là do có việc đầu tư muốn bàn bạc với tổng giám đốc Hoa Thị, cũng chính là bàn chuyện với mẹ Tiết Tử Ngang, không có liên quan gì đến Triệu Ngu.

Còn lần này thì, khó mà đoán được.

Trước khi rời khỏi công ty, Triệu Ngu cố ý lấy từ trong ngăn kéo ra mắt kính gọng vàng và đeo lên.

Hạ Nam thấy bèn hiếu kỳ nói: “Thì ra chị Triệu Ngu cũng bị cận thị à? Em vậy mà lại không phát hiện?”

Triệu Ngu cười cười: “Cũng không tính là cận, dù sao số độ cũng không quá cao, chỉ là cảm giác gần đây thị lực có chút giảm xuống, sợ phòng họp quá lớn không thấy rõ màn hình nên cố ý chuẩn bị.”

Thực ra đây là cái kính bình thường mà cô mua, làm gì có độ cận?

Hạ Nam hỏi: “Em thấy thế nào cũng giống kính dành cho nam?”

“Phải không? Cái này cũng phân biệt nam nữ sao? Chị không chú ý.” Triệu Ngu cười cười, ôm văn kiện đi về hướng thang máy.

Cuộc họp này, bộ phận marketing không phải chủ đạo, Triệu Ngu làm đại diện của bộ phận marketing nên chỉ cần đem bảng số liệu đã chuẩn bị tốt nộp lên, sau đó tiến hành miêu tả đơn giản và đưa các bộ phận khác có cái tham khảo là được.

Cho nên chỗ ngồi của cô ở hàng cuối cùng vừa đúng làm một cái đường chéo dài nhất với chỗ ngồi ở hàng thứ hai của Hứa Thừa Ngôn.

Nhưng từ cửa bước vào, ánh mắt của Hứa Thừa Ngôn đã vô tình cố ý mà dừng trên mặt cô.

Hoặc nói đúng hơn là dừng trên mắt kính gọng vàng kia của cô.

[Tặng anh một món quà, lần sao đeo nó làm tôi. ]



Đây là tin nhắn lúc trước cô gửi cho anh, giờ phút này mắt kính trên mắt cô rất giống với trong ảnh chụp.

Mà không lâu trước đây, trong phòng thử đồ chỉ cách vị hôn thê của anh một cánh cửa, cô dùng cặp nhũ hoa kẹp côn thịt anh mà thọc vào rút ra, nhấc làn váy lên tự an ủi ở trước mặt anh, còn dùng đầu lưỡi liếm đỉnh côn thịt anh khiến anh bắn tinh dịch lên khắp hai nhũ hoa trắng bóng của cô. Sau đó cô nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt anh và nói nơi đó còn thiếu mắt kính gọng vàng kiểu “Lưu manh giả danh tri thức”.

Rõ ràng cô cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, chỉ nghiêm túc ngồi bên cạnh bàn mở ra tài liệu, nhưng cặp mắt kính không độ kia của cô lại có thể khiến người ta mơ màng rất nhiều.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Triệu Ngu nhìn anh hơi hơi mỉm cười, không khác gì đang chào hỏi cùng lãnh đạo, lễ phép, thậm chí còn có chút câu nệ, ngay sau đó đã rất nhanh rời đi ánh mắt.

Nhưng nửa phút sau, Hứa Thừa Ngôn nhận được Wechat của cô: [Hứa tổng không phải là nhìn tôi đến cứng luôn chứ? ]

Hứa Thừa Ngôn không trả lời, tắt di động rồi bỏ sang một bên, sau đó không lâu Triệu Ngu liền đứng lên khỏi ghế rồi lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi phòng họp.

Thời điểm mở họp mà đi ra ngoài cũng rất bình thường, có thể là đi toilet, cũng có thể là có cuộc gọi quan trọng, căn bản sẽ không ai để ý cô đi đâu làm gì.

Nhưng khi cô trở về, Hứa Thừa Ngôn nhạy bén phát hiện mặt cô có chút phiếm hồng, tuy không rõ ràng nhưng anh theo bản năng cảm thấy không bình thường.

Quả nhiên cô rất mau đã gửi một tin nhắn đến: [Anh không cảm thấy cứng nhưng tôi lại ướt rồi nên chỉ có thể tự mình vào toilet giải quyết…]

Hứa Thừa Ngôn lại lần nữa nhìn về phía cô, ánh mắt cô vẫn như cũ nhìn lên màn hình lớn, vẫn là bộ dáng nghiêm nghiêm túc túc đó.

Nhưng tay phải đang chống cằm của cô từ từ hoạt động, ngón trỏ in trên cánh môi, đầu lưỡi hơi vươn ra, như cố ý vô tình mà khẽ liếm ngón tay mình.

Toàn bộ động tác của cô vừa tự nhiên lại tùy ý, người khác nhìn vào nhất định sẽ không cảm thấy có gì nhưng Hứa Thừa Ngôn biết, cô là đang khiêu khích anh.

Cô đang ám chỉ với anh, vừa rồi cô đã dùng chính ngón tay kia để tự mình an ủi.

Hơn nữa, khi cô khẽ liếm đầu ngón tay cực kỳ giống bộ dạng cô dùng đầu lưỡi liếm côn thịt anh ngày hôm đó.

Hứa Thừa Ngôn bất động thanh sắc mà bắt chéo hai chân, thay đổi dáng ngồi, cũng dời tầm mắt về phía màn hình lớn.

Nhưng di động trên bàn rất mau lại rung lên một cái.

Anh biết là tin nhắn của cô gái kia, cũng biết nhất định lại là từ ngữ khiêu khích lộ liễu khác nhưng anh vẫn không nhịn xuống được, một lần nữa mở Wechat.

[Cũng may còn có cặp kính này, vừa rồi lúc tự an ủi, tôi vẫn luôn nhìn nó mà tưởng tượng bộ dáng anh đeo nó làm tôi, thế cho nên mới có thể cao trào nhanh như vậy.]

[Chảy rất nhiều nước, ướt đẫm hết cả quần lo̶t̶"̶.]

[Phía dưới của người ta không mặc gì, thật lạnh. Anh nói xem có thể bị phát hiện không?]

Kha phó tổng ngồi bên cạnh Hứa Thừa Ngôn đang phát biểu thì bỗng nghe thấy một tiếng “Cộp”, là tiếng Hứa Thừa Ngôn đặt mạnh di động lên bàn. Ông còn cho rằng bản thân nói sai gì rồi nên sợ tới mức lập tức im lặng.

Trầm mặc hai giây, ông mới thu được ánh mắt “Ông tiếp tục đi” của Hứa Thừa Ngôn. Nhưng ông ta có thể nhận thấy hình như tâm trạng của Hứa tổng hôm nay không được tốt lắm, làm ông khi phát biểu cũng nhất thời trở nên cẩn thận hơn.

Liếc mắt nhìn về phía Hứa Thừa Ngôn, Triệu Ngu đắc ý cười cười, tiếp tục chuyên tâm nghe họp.