Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 242: Phiên ngoại Hứa Thừa Ngôn (1)




Edit: Sa + Eirlys

Beta: Ami

Thời gian làm việc trong tiệm không có nhiều người lắm, Triệu Ngu đang ở quầy phục vụ nghiên cứu loại cà phê mới thì có một cô gái xinh đẹp đi đến.

Triệu Ngu cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai nên chỉ có thể lễ phép mà mỉm cười, không đợi cô mở miệng thì đối phương đã hỏi trước: “Cô chính là Triệu Ngu?”

Ngữ khí không tính là lễ phép nhưng cũng không có địch ý.

Nhìn cô gái đi thẳng vào vấn đề như thế, Triệu Ngu cũng dứt khoát trả lời lưu loát: “Là tôi, cô có gì muốn nói với tôi sao?”

Không nghĩ tới cô gái lại lắc lắc đầu: “Tôi và cô cũng không có chuyện gì để nói.”

Đổi lại là Triệu Ngu nghẹn lời, nếu là tới tìm cô thì sao lại không có gì để nói với cô, đến tột cùng là muốn làm cái gì?

Cô gái nhìn quanh bốn phía một chút rồi hỏi: “Có thể cho tôi đi thăm quan được không?”

Triệu Ngu mỉm cười: “Ngoại trừ hai phòng nghỉ ở sân sau thì những nơi khác đều tùy ý cô.”

Túi xách mà cô gái mang theo vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, dẫm lên giày cao gót từ từ mà đi dạo một vòng trêи lầu xong lại đi khắp nơi quan sát dưới lầu, sau đó tìm một vị trí gần cửa sổ để ngồi và gọi nhân viên phục vụ mang cho mình một tách cà phê rồi cứ như vậy an tĩnh mà ngồi trong tiệm.

Triệu Ngu cảm giác được, cô gái kia vẫn luôn quan sát cô, không phải là cái loại đánh giá không lễ độ nhưng ánh mắt rất không kiêng kị mà nhìn cô, không hề che lấp sự hứng thú đối với cô.

Chẳng qua là người ta không chủ động nói chuyện thì Triệu Ngu cũng không để ý tới, chỉ tiếp tục làm công việc của mình.

Ước chừng qua hơn 10 phút, trong tiệm lại có người tiến vào, quần áo cũng không phải tầm thường, khí chất bất phàm.

Triệu Ngu ngẩng đầu lên nhìn rồi hỏi: “Anh muốn uống cái gì?”

Hứa Thừa Ngôn cười nói: “Cái gì cũng được.”

Nhìn đến người ngồi bên cửa sổ, anh lại hỏi Triệu Ngu: “Cô ấy tới tìm em?”

“Anh biết cô ấy sao?”

Hứa Thừa Ngôn gật đầu: “Cô ấy họ Trịnh.”

Triệu Ngu bừng tỉnh: “Là vị tiểu thư họ Trịnh kia?”



Cũng chính là người đã từng là vợ sắp cưới của Thương Lục, khó trách cô lại cảm thấy quen mắt.

Chỉ có điều là sau khi giải trừ hôn ước với Thương Lục, cô Trịnh tổng này liền ra nước ngoài phát triển thị trường cho công ty, không ngờ rằng hiện giờ lại chạy đến nơi này nhìn cô.

Chờ Triệu Ngu pha cà phê xong, Hứa Thừa Ngôn mới tự mình đi qua, ngồi xuống đối diện Trịnh Lệnh Nghi. Triệu Ngu không nghe được hai người nói chuyện gì nhưng nhìn thấy Trịnh Lệnh Nghi nhìn về phía cô, khóe môi hơi mỉm cười.

Không bao lâu, Trịnh Lệnh Nghi tự mình đến quầy tính tiền, Triệu Ngu cười nói: “Tách cà phê này xem như tôi mời Trịnh tổng đi.”

Trịnh Lệnh Nghi cũng không khách khí với Triệu Ngu: “Vậy cảm ơn cô.”

Dừng một chút, Trịnh Lệnh Nghi nói tiếp: “Tôi nhất thời cao hứng nên muốn đến nhìn xem cô gái đã đánh bại tôi là dạng người gì.”

Triệu Ngu vẫn chỉ mỉm cười: “Chắc hẳn đã làm cô thất vọng rồi.”

“Phải, rất thất vọng.” Trịnh Lệnh Nghi không khách khí mà gật đầu: “Tôi vẫn luôn cho rằng với dã tâm của anh ta thì cũng nên tìm một người có sự nghiệp và năng lực xứng đôi với anh ta, không ngờ rằng anh ta lại có thể nguyện ý hạ mình tới một quán cà phê như thế này để làm một ông chủ nhỏ.”

“Nhưng mà…” Trịnh Lệnh Nghi vừa định chuyển đề tài câu chuyện thì lại cúi đầu thở dài một tiếng: “Điều đó cũng chứng minh, tôi quả thực không hiểu anh ta, thua bởi cô cũng không oan ức. Được rồi, tôi cũng không có gì để tiếc nuối, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, con cóc có 3 chậ thì khó tìm chứ còn đàn ông 2 chân thì đầy đường, đá anh ta rồi, người tiếp theo sẽ ưu tú hơn nhiều.”

Không có khí thế kiêu ngạo ương ngạnh nhưng lại mang theo sự tự tin cùng kiêu ngạo sẵn có, đến nỗi trong sự tự nhiên cũng lộ ra điểm đáng yêu. Triệu Ngu thấp giọng cười, cảm giác có chút thích vị Trịnh đại tiểu thư này rồi.

“Cô nói không sai, chỉ là một người đàn ông, với điều kiện của cô thì hoàn toàn có thể tìm được người ưu tú hơn.”

Đây ngược lại không phải cô đang a dua nịnh hót mà là theo sự hiểu biết của cô, cô Trịnh đại tiểu thư này không chỉ có xuất thân tốt mà còn tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng trêи thế giới, có bằng tiến sĩ, tuổi còn trẻ nhưng chỉ dựa vào thực lực của mình mà cô ấy đã có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong công ty, một cô gái ưu tú như vậy, hiếm có người đàn ông nào xứng đôi.

Nghe xong lời nói của Triệu Ngu, Trịnh Lệnh Nghi cũng không khiêm tốn mà ngược lại gật đầu tán thành, trước khi đi còn nói một câu: “Nợ cô một tách cà phê, nếu có dịp tôi sẽ mời các người ăn cơm.”

Tuy chỉ là lời nói khách khí nhưng mặc kệ là Trịnh Lệnh Nghi có mời thật hay không thì Triệu Ngu cũng thật sự không để ý, bởi vì luôn có người đang chờ cô cùng nhau ăn cơm.

Triệu Ngu ngồi vào xe của Hứa Thừa Ngôn, hai người còn chưa nói được mấy câu thì Thương Lục đã gọi điện thoại tới: “Hôm nay trong tiệm có khách tới phải không?”

Triệu Ngu cười nói: “Anh đã biết rồi sao?”

“Cô ấy gọi điện thoại nói với anh.” Thương Lục ngược lại cũng không chút khách khí: “Cô ấy nói ánh mắt của anh quá kém.”

Triệu Ngu cười nhẹ: “Còn không phải sao, nữ thần hoàn mỹ như thế anh không cần mà lại nhất định phải hi sinh nhiều như vậy đến nơi này của em chịu ủy khuất.”

Tuy rằng việc anh cùng Trịnh Lệnh Nghi đính hôn sớm đã có thỏa thuận, chỉ là đôi bên cùng có lợi, không can thiệp đến cuộc sống cá nhân của đối phương nhưng vì giải trừ hôn ước, anh vẫn phải đền bù cho đối phương không ít cổ phần.



“Có chịu ủy khuất hay không, bản thân anh hiểu rõ nhất.” Thương Lục hình như đang ở trong một bữa tiệc, trong điện thoại có thể nghe được thấp thoáng thanh âm có người mời rượu, anh chắc cũng uống rượu, thanh âm trầm thấp nặng nề lại hơi khàn: “Bọn họ đều chỉ nhìn một mặt thành công rực rỡ bây giờ của anh, không ai biết được trước kia anh đã chật vật thành cái dạng gì, khoảng thời gian đó là em cùng anh vượt qua.”

Mượn men say, cách anh nói chuyện so với ngày thường có chút muốn buồn nôn: “Triệu Ngu, trêи đời này anh chỉ có một mình em, ngoại trừ em, người khác có tốt đến đâu anh cũng không cần.”

Hiệu quả cách âm của xe rất tốt, khóa chặt trong không gian thực yên tĩnh, Hứa Thừa Ngôn có thể nghe được thanh âm trong điện thoại, đương nhiên lại càng nghe rõ những lời dặn dò ôn nhu mà Thương Lục nói với Triệu Ngu.

Chẳng qua là anh cũng chỉ nghiêm túc lái xe, thần sắc bình thường, cũng chưa nói cái gì.

Tới nhà hàng đã đặt trước, cùng cô ngồi đối mặt, đợi phục vụ mang thức ăn lên, anh lại thân mật giúp cô cắt bò bít tết, động tác tự nhiên mà tùy ý.

Triệu Ngu yên lặng nhìn anh.

Thời gian 3 năm nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn lắm, anh cũng đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Còn nhớ rõ ngày đó khi trở về từ khu vực xảy ra tai nạn, cả người anh đầy vết thương, chật vật đến cực điểm nhưng anh vẫn không màng tất cả mà chạy tới tìm cô, không màng đến ánh mắt của người trong tiệm mà gắt gao ôm cô ở trong ngực. Thậm chí cô còn nhìn thấy rõ giọt nước mắt nhỏ chảy ra từ khóe mắt của anh.

Anh như vậy lại khiến cho cô không có cách nào liên tưởng tới một Hứa Thừa Ngôn mà cô đã ở bên cạnh trước kia.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Thừa Ngôn trầm mặc trong chốc lát rồi sau đó mới chậm rãi nói: “Vừa rồi Trịnh tổng hỏi anh sao lại ở quán cà phê của em, anh nói với cô ấy, cũng giống như cô ấy vậy.”

Trịnh Lệnh Nghi nói muốn nhìn xem cô gái mà trong lòng Thương Lục mãi không buông xuống được là dạng người gì, muốn xem cuộc sống lý tưởng của Thương Lục là như thế nào, còn đối với Hứa Thừa Ngôn mà nói, trong 3 năm nay mỗi lần đến quán cà phê của cô, những gì mà 3 năm qua anh trải nghiệm, kỳ thật cũng là vì trả lời câu hỏi đó.

Muốn nhìn xem những người đàn ông thực sự quý trọng cô đối xử với cô như thế nào, nhìn xem con người thật của cô đối đãi với người khác ra sao, chung sống với họ như thế nào. Anh đã từng đến rất nhiều nơi làm từ thiện, cũng tiếp xúc với rất nhiều kiểu người mà trước nay anh chưa từng tiếp xúc, bao gồm cả loại “người hạ đẳng” trước đây cô vẫn luôn tự giễu, đau khổ và khó nhọc của bọn họ cũng là những gì trước đây cô đã từng trải qua.

Anh từng chút một tự mình tìm hiểu, tự mình cảm nhận, càng biết nhiều về quá khứ của cô, càng hiểu được nỗi thống khổ của cô, cũng hiểu những người đàn ông đó đã trả giá vì cô nhiều đến mức nào. Biết càng nhiều, cảm nhận càng sâu sắc, anh càng cảm thấy trước đây mình nực cười đến mức nào, khiến người khác căm ghét ra sao.

Nói chung là biết được suy nghĩ của anh, Triệu Ngu cúi đầu cười: “Tất cả đã kết thúc rồi.”

Thời gian từ từ xoa dịu mọi thứ, cô cũng học được cách buông xuôi. Quá khứ trước đây sẽ dần dần trở thành hồi ức vô vị, không có hận thù, cũng không có đau khổ.

Hứa Thừa Ngôn cũng cười, tiếp tục yên lặng nhìn cô.

Đối với cô, mọi thứ ở đây đều đã thành quá khứ, cô có thể không quan tâm, nhưng anh lại không buông bỏ được.

Anh đã từng tổn thương cô, anh cũng từng là loại người cô ghét cay ghét đắng. Nhưng chính cô, cô đã giúp anh hiểu được trước đây bản thân nực cười như thế nào, cũng là cô đã dạy anh cách làm sao để yêu một người. Đối với anh, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

—–

À thì toai mới đào một hố mới để lấp sau khi hoàn bộ này, đó là bộ Vương Vấn Hương Thơm, nàng nào thích thì qua đó ủng hộ nhoaaaa >