Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 240: Phiên ngoại Kỷ Tùy (1)




Edit: Tiểu Sa

Beta: Ami

Đến ngày Tết thiếu nhi, trường học của Cù Tư Tiêu tổ chức hoạt động cho học sinh và mời phụ huynh học sinh cùng tham gia.

Ông nội của cậu bé cùng ông bà ngoại tuổi đã cao nên không thể đến được, vì không muốn để con trai cảm thấy cô đơn trước mặt các bạn nhỏ khác, thế là Thi Vũ liền nhờ Kỷ Tùy và Triệu Ngu đến chơi cùng cậu bé.

Bởi vì trường học có tính chất đặc thù, hạng mục thi đầu vào cũng không chuyên nghiệp và nghiêm túc như những trường học bình thường khác, Cù Tư Tiêu học ở lớp câm điếc, nên không có duyên với các tiết mục ca hát, sau khi biểu diễn xong một bài múa đơn giản dưới sự dẫn dắt của giáo viên, một đám bạn nhỏ dần dần ồn ào lên, tự mình chơi các loại trò chơi nhỏ.

Triệu Ngu cùng Kỷ Tùy bị Cù Tư Tiêu lôi kéo đi giúp cậu bé kéo co, ở phía đối diện đều là phụ huynh nữ cùng các bạn nhỏ, người cao to như Kỷ Tùy cũng ngại tham gia nên liền yên lặng lui sang một bên nhìn.

Cuộc thi kéo co bắt đầu được vài trận, các trận đấu đều do bên Cù Tư Tiêu thắng áp đảo mà kết thúc, các bạn nhỏ ở phía đối diện không vui nên lại khởi xướng một trò chơi khác, Triệu Ngu rất nhanh liền bị Cù Tư Tiêu kéo đến chơi cùng với mấy đứa trẻ đáng yêu.

Khi Thi Vũ xách theo nước khoáng trở về thì vừa vặn từ mặt bên nhìn thấy động tác Kỷ Tùy giơ tay dụi dụi đôi mắt, Thi Vũ sửng sốt một chút rồi đi vòng đến chính diện nhìn Kỷ Tùy, thế mới phát hiện hai mắt của anh đỏ bừng: “Cậu… Bị làm sao vậy?”

Kỷ Tùy cũng sửng sốt, gục đầu xuống tránh đi ánh mắt của Thi Vũ: “Chỉ là bị bụi bay vào mắt mà thôi.”

Thi Vũ nhìn bụi bay lên từ sân bóng bên cạnh và hỏi: “Cậu có muốn đến phòng y tế xem thử không?”

“Không cần đâu, một lát sẽ ổn thôi.” Kỷ Tùy nhận lấy nước khoáng rồi ngửa đầu uống một ngụm, dừng một chút lại nói: “Đừng nói với Triệu Ngu, tránh để cô ấy lo lắng.”

“Nha? Trông vui quá!” Thi Vũ theo tầm mắt của anh nhìn lại, Triệu Ngu đang bịt mắt bị một đám bạn nhỏ cùng phụ huynh vây quanh ở giữa chơi trò bịt mắt bắt dê, thoạt nhìn thập phần vui vẻ.

“Cô ấy chắc là rất thích trẻ con, cậu nói xem hai người ở bên nhau lâu như vậy, cho dù không làm lễ cưới, cũng không suy xét đến việc sinh một đứa con hay sao?”

Chai nước khoáng cầm trong tay đột nhiên thay đổi hình dạng, Kỷ Tùy không trả lời mà chỉ tiếp tục nhìn người đang chơi vui vẻ ở phía xa.

Sau khi hoạt động kết thúc, Thi Vũ mời hai người đi ăn cơm, trêи bàn có rượu, Triệu Ngu không uống, ngược lại Kỷ Tùy yên lặng uống thật nhiều, khi rời khỏi nhà hàng bước đi liền có chút loạng choạng.



Triệu Ngu lái xe của anh đưa anh trở về chung cư, anh còn chưa say đến mức không thanh tỉnh nhưng dọc đường đi cũng không mở miệng nói chuyện, rõ ràng là tâm tình không tốt.

Nghe nói là gần đây nhà họ Trang xảy ra chút chuyện, Triệu Ngu suy đoán anh bởi vì chuyện đó mà phiền não, tuy rằng cô đã buông bỏ hận thù, nhưng còn chưa rộng lượng đến mức đi quan tâm người đã từng là kẻ thù, hơn nữa cô nói chủ đề về nhà họ Trang với anh cũng không thích hợp, cho nên dọc đường đi cô cũng im lặng không nói gì.

Vào phòng, cô đỡ Kỷ Tùy ngồi xuống sô pha, đang chuẩn bị xoay người vào phòng tắm lấy khăn lông giúp anh lau mặt thì lại bị anh gắt gao ôm lại.

Biết anh cần sự an ủi, Triệu Ngu cũng không giãy giụa, để mặc cho anh ôm như vậy.

Ai ngờ anh lại chậm rãi dán mặt lên bụng nhỏ của cô, ngón tay cũng mềm nhẹ mà vuốt ve ở mặt trêи và thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Thanh âm của anh rất khàn còn mang theo cả giọng mũi, Triệu Ngu sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, căn bản anh không phải đang phiền não chuyện của nhà họ Trang mà là bởi vì cô.

Bởi vì nhìn thấy cô cùng những đứa trẻ chơi rất vui vẻ, bởi vì nghĩ đến cô sẽ không có được đứa con của riêng mình và cũng bởi vì hết thảy những điều này đều là do nhà họ Trang gây ra.

“Thực xin lỗi.” Anh lại nỉ non một tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn trêи bụng nhỏ của cô, một tay kia vẫn ôm chặt eo cô.

“Kỷ Tùy.” Triệu Ngu không nhịn được mà vươn tay xoa xoa đầu anh: “Có phải em vẫn chưa nói với anh rằng, em không thích trẻ con?”

Trước kia cô mang mặt nạ, chưa từng dùng gương mặt thật đối diện với anh, chờ cô bỏ mặt nạ xuống, anh vẫn luôn thật cẩn thận, chỉ yên lặng canh giữ ở bên cạnh cô, đã lâu không cùng cô làm nhiều chuyện thân mật, cũng không cùng cô nghiêm túc nói chuyện, đặc biệt là liên quan đến những chuyện cũ, anh càng sợ bản thân nói chuyện không cẩn thận khiến cho cô đau lòng.

Kỷ Tùy không nhúc nhích, chỉ tiếp tục ôm cô, một câu cũng không nói.

Triệu Ngu nghĩ, chắc anh cho rằng cô chỉ là đang an ủi anh.

“Thật sự cho tới bây giờ em chưa từng nghiêm túc nghĩ tới việc sinh con, đứa bé năm đó là ngoại lệ, cho dù Trang Diệc Tình không tìm em, em cũng sẽ bỏ nó, đó đều là lời nói thật chứ không phải lừa gạt anh.”

Thân mình của Kỷ Tùy cứng đờ, anh ôm cô càng chặt hơn.

Triệu Ngu nói tiếp: “Mẹ của em vì em mà chịu nhiều khổ cực, lúc còn rất nhỏ em đã nghĩ, sinh con chưa chắc đã là chuyện tốt, việc mất đi t.ử ƈυиɠ đối với em mà nói cũng không tính là chuyện xấu.”

Nói đến đây, cô lại cười: “Chẳng qua là không giống như anh, từ nhỏ đã mất đi cha mẹ lại ăn nhờ ở đậu, em biết anh rất khát vọng tình thân, cũng đã sớm chờ đợi có một gia đình thuộc về riêng mình, có vợ rồi có con, thế cho nên…”



Kỷ Tùy bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.

Những lời này Triệu Ngu vốn không muốn nhắc lại, nhưng bầu không khí hôm nay đang như vậy, cô lại bất tri bất giác mà mở miệng, chẳng qua nhìn phản ứng của anh cô liền biết, về sau cô không nên nhắc lại nữa.

“Anh cũng không thích trẻ con.” Anh lôi kéo cô ngồi lên đùi của mình rồi ôm cô một lần nữa, sau đó vùi đầu vào cần cổ cô: “Anh chỉ thích em.”

Bởi vì thích em nên những thứ khác anh đều có thể từ bỏ, so với em thì không có thứ gì quan trọng bằng.

Tóc của anh cọ vào vành tai làm cô cảm thấy ngứa, dưới cần cổ cũng đều là hơi thở của anh khiến cho làn da của cô hơi nóng lên và có chút ngứa ngáy, đôi chân trần cách lớp vải dệt mỏng dán thật chặt lên cơ bắp của anh, nóng bỏng như nhau khiến cô mềm nhũn cả người.

“Kỷ Tùy.” Cô nhẹ giọng gọi tên của anh, ở trong lòng ngực anh vặn vẹo thân mình, quay đầu lại hôn lên trán anh.

Anh lặng im một lát, sau đó đột nhiên nâng mặt của cô lên mà hôn xuống rồi hung hăng ɭϊếʍ mυ"t̼ trêи hai cánh môi non mềm.

Mùi rượu trong nháy mắt bao phủ lên người Triệu Ngu, nhưng cô không né tránh mà ngược lại thực tự nhiên cùng anh môi lưỡi giao triền, cô xoay người lại trực tiếp ngồi lên đùi của anh.

Hô hấp của Kỷ Tùy dần dần trở nên nặng nề, đôi tay xoa nhẹ vai cô, sau đó ôm lấy eo của cô cách lớp quần áo mà nhẹ nhàng vuốt ve rồi lại vòng ra sau lưng kéo khóa kéo của cô xuống xong vuốt ve theo da thịt trần trụi.

Váy liền áo từ đầu vai trượt xuống, lỏng lẻo mắc ở khuỷu tay của cô, để lộ đôi иɦũ ɦσα được che nửa kín nửa hở dưới lớp bra màu trắng càng lộ rõ sự đầy đặn hơn.

Kỷ Tùy rũ mắt nhìn, yết hầu không khống chế được mà lăn lộn, hơi thở nóng rực chậm rãi phun lên cần cổ cô, dừng lại ở trước ngực cô một hồi lâu rồi mới không nhịn được nữa mà há miệng ngậm lấy và ɭϊếʍ mυ"t̼ từng mảnh da thịt đến ướt át trơn trượt.

Triệu Ngu thấp giọng hừ một tiếng, vặn vẹo môиɠ cọ lên đùi anh, cũng là cọ lên vật đã đứng thẳng ở giữa hai chân anh.

Anh tiếp tục hôn lên иɦũ ɦσα của cô, một tay nắm lấy một bên ngực mà xoa nắn, tay còn lại vuốt dọc theo bắp đùi trần trụi đến giữa hai chân của cô rồi nhẹ nhàng cọ xát lên qυầи ɭσ"ȶ, sau đó khảy nhẹ mấy sợi lông lọt ra bên ngoài.

“Có thể chứ?” Anh nhẹ nhàng thở gấp hỏi cô, mang theo một chút run rẩy.

Anh không nhớ rõ mình đã bao lâu không chạm vào cô, hoặc là nên nói từ trước đến nay anh chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này với Triệu Ngu đã tháo mặt nạ xuống.