Edit: Eirlys
Beta: Ami
Trường cấp 2 ở Ngô thành là trường Trung học nổi danh nhất trong thành phố. Hai năm gần đây trường mới cho xây dựng thêm, mấy cửa hiệu xung quanh cũng đều tu sửa lại một lần, đường phố bao quanh ngôi trường càng thêm rộng mở sạch sẽ.
Vừa đến thời gian tan học, mấy hàng quán bên ngoài liền náo nhiệt hẳn lên, học sinh không có tiết tự học buổi tối nô nức về nhà, học sinh có tiết thì cũng tụm năm tụm ba cùng nhau đến quán nhỏ nào đó ăn cơm.
Cửa sổ bên ghế lái phụ chỉ mở ra một khe nhỏ nhưng mùi đồ ăn thơm nức mũi vẫn truyền vào được. Nhìn bên ngoài thì có vẻ hương vị của quán ăn này không tệ, cũng khó trách mấy bạn học sinh đều ra vào tấp nập.
Trời vào đông nên tối sớm, quán ăn đã lên đèn, xuyên qua cửa kính bên trái nhìn vào bên trong có thể thấy rõ thân ảnh nhỏ nhắn đứng cạnh quầy thu ngân kia.
Cũng không biết có phải do ảo giác của anh hay không mà Hứa Thừa Ngôn chung quy vẫn cảm thấy, hình như cô lại gầy hơn rồi.
Quầy thu ngân được đặt ở cửa, học sinh cơm nước xong xuôi đều sẽ tự giác trả tiền, rất nhiều người cầm điện thoại quét mã QR, cũng có vài người dùng tiền mặt cần cô tìm tiền lẻ trả lại.
Tay trái của cô chắc là vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nhìn qua không có chút sức lực nào, kể cả việc lấy tiền lẻ đều phụ thuộc hoàn toàn vào tay phải, nên động tác có chút chậm chạp. Nhưng trêи mặt cô vẫn luôn treo nụ cười mỉm, đám học sinh cũng không so đo với cô, có vài nam sinh hình như còn nói chuyện với cô vài câu.
“Quán ăn này có nhân viên thu ngân xinh đẹp như vậy từ khi nào thế?”
“Cậu thôi đi, nhìn qua còn lớn hơn cậu mấy tuổi, như vậy cậu cũng thích cho được.”
“Ai thích chứ? Tôi chỉ là tò mò, dáng vẻ xinh đẹp như vậy tại sao lại chạy đến những nơi như thế này làm công cho người ta?”
“Cậu không thấy tay chị ấy có vấn đề sao? Người tàn tật đương nhiên chỉ có thể tới chỗ như vậy làm công.”
Nghe được những lời bàn luận sôi nổi của đám học sinh, ánh mắt Hứa Thừa Ngôn lại lần nữa đặt trêи tay trái của Triệu Ngu.
Từ đây đến đó không tính là xa, ánh đèn bên trong lại sáng tỏ, anh mơ hồ thấy được băng quấn bảo vệ trêи cổ tay lộ ra từ trong tay áo khoác kia, chắc là dùng để che vết thương đáng sợ đó.
Trêи vai cô cũng có một vết thương đáng sợ không kém, không biết hồi phục đến đâu rồi.
Từ chiều đến giờ, anh đã ngồi trong xe suốt 3 tiếng đồng hồ, mà cô vẫn luôn ở trong quán không bước chân ra nửa bước. Vậy nên cô vẫn chưa phát hiện ra xe của anh, mà anh cũng chẳng có dũng khí mà tiến vào.
Anh vẫn nhớ rõ, khi sáng anh vội vã mượn chuyện công mà chạy tới tìm Tiết Trạm, Tiết Trạm đã nói một câu: “Cô ấy không muốn gặp anh đâu.”
Sự ngụy trang của anh không chút khách khí bị vạch trần. Trước giờ anh ở trước mặt Tiết Trạm chưa từng thảm hại như vậy.
Anh hẳn là nên kiêu ngạo cười lạnh một tiếng, khinh thường nói cho Tiết Trạm biết rằng “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi đến căn bản không phải vì cô gái đó”. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tháo xuống tự tôn cùng kiêu ngạo, hỏi Tiết Trạm: “Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
Vấn đề này vừa mới hỏi ra miệng anh liền thấy mình nực cười đến mức nào, Tiết Trạm sao có thể nói cho anh biết chứ? Sao có thể để anh gặp cô ấy đây? Có lẽ đến tiểu khu của cô chờ đợi dưới tầng còn có hy vọng hơn nhiều, chẳng qua chỉ sợ Tiết Trạm sẽ không để cô quay về chỗ ở cũ nữa.
Nhưng anh không ngờ rằng, Tiết Trạm lại nói: “Cô ấy sẽ không trở lại nữa.”
“Là sao?”
“Đây là lựa chọn của chính cô ấy.” Tiết Trạm lạnh lùng nhìn Hứa Thừa Ngôn: “Anh không biết cô ấy hận anh đến mức nào đâu. Nếu anh thật sự quan tâm cô ấy thì đừng đi làm phiền cô ấy nữa, sẽ chỉ làm cô ấy nhớ tới những hồi ức đau thương mà thôi.”
Ngay lúc đó Hứa Thừa Ngôn rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao Tiết Trạm không nói dối anh, vì sao tình nguyện nói thật cho anh biết.
Bởi vì, đến cả tư cách xuất hiện trước mặt cô anh cũng không có, anh không xứng để gặp cô.
Thời gian học sinh trung học dùng cơm khá ngắn, người trong tiệm rất nhanh đã tản hết. Hứa Thừa Ngôn thấy Triệu Ngu đi ra từ quầy thu ngân định giúp dọn mâm lại, nhưng bị mẹ nuôi ngăn cản, vì thế cô lại quay về quầy thu ngân, cũng không cúi đầu nhìn điện thoại mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bức tường đối diện đến ngẩn ngơ.
Anh mơ hồ phát hiện, trạng thái tâm lý của cô vẫn chưa ổn lắm, nhưng như thế thì sao chứ? Ngoài việc để thời gian chữa lành mọi vết thương cũng chả còn biện pháp nào khác.
Mẹ nuôi sau khi thu thập bát đĩa, lau sạch bàn rồi trở lại sau bếp, không lâu sau lại cùng cha nuôi bưng chút đồ ăn ra. Triệu Ngu đứng dậy đi lấy bát đũa, một nhà ba người cùng nhau ngồi ăn cơm tối.
Không biết trong lúc đó họ nói chuyện gì, chỉ thấy Triệu Ngu đang hướng về phía cửa cúi đầu cười cười, lại gắp đồ ăn cho cha mẹ nuôi. Mẹ nuôi ngồi đối diện lấy tay chọc chọc trán cô, ý cười trêи mặt cô càng đậm.
Ôn nhu, thuần túy, không mang theo bất kỳ trào phúng hay tính công kϊƈɦ nào. Nụ cười như vậy, tựa hồ từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng thấy xuất hiện trêи mặt cô.
Nụ cười như vậy rõ ràng cần phải xuất hiện trêи mặt cô thời thời khắc khắc, đặc biệt là quá khứ mấy năm trước, thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái.
Hứa Thừa Ngôn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại trầm thấp thở dài một tiếng, thật lâu sau mới mở mắt ra lần nữa rồi tiếp tục nhìn vào bên trong.
Ăn xong cơm tối, cha mẹ nuôi theo thường lệ lại vội vàng dọn dẹp, Triệu Ngu cái gì cũng không được làm, lại trở về quầy thu ngân, tay phải nâng má tiếp tục ngẩn người.
Rõ ràng trước mặt người khác đều có thể tự nhiên mà cười, nhưng đến lúc không còn ai lại trở về dáng vẻ như phó mặc tất cả, không để ý đến điều gì.
Nghĩ rằng bọn họ sắp đóng cửa, mình cũng nên đi, nhưng câu yêu cầu Lư Bân lái xe rời đi vẫn luôn kẹt tại cổ họng không cách nào thốt ra được, Hứa Thừa Ngôn vẫn như cũ yên lặng nhìn chằm chằm người trong cửa kính, dõi mắt theo không rời một tấc.
Có một cô bé từ cửa hàng bên cạnh tiến vào quán ăn đem theo một chồng tiền lẻ đưa cho Triệu Ngu, cũng không biết cô bé nói cười gì đó với Triệu Ngu mà tầm mắt Triệu Ngu lại lập tức nhìn về phía bên này.
Bên ngoài đèn đường tối tăm, chưa chắc cô có thể thấy rõ, nhưng Hứa Thừa Ngôn vẫn cảm giác như tim chợt ngừng đập, dường như ánh mắt anh cũng chạm phải ánh mắt cô.
Trong nháy mắt, anh thế nhưng cũng không biết sâu tận đáy lòng mình là hy vọng cô thấy được anh, hay là hy vọng cô không nhìn thấy.
Anh muốn bảo Lư Bân nhanh chóng lái xe đi, nhưng cổ họng vẫn bị thứ gì đó bóp chặt như cũ, nửa điểm âm thanh cũng không phát ra.
Sau đó, anh thấy Triệu Ngu bước đến cửa, lẳng lặng nhìn về phía bên này.
Việc này làm anh có thể xác định, cô đã nhìn thấy anh.
Anh cho rằng cô sẽ đi về phía mình, có lẽ sẽ hỏi anh vì sao lại ở đây, thậm chí có thể sẽ mắng anh, nhưng cô cái gì cũng không làm, đứng vài giây xong lại giả vờ như không có chuyện gì, xoay người quay về.
Giây phút này anh liền biết, anh thật ra vô cùng mong chờ cô có thể nhìn thấy anh, cũng hy vọng cô tới gần anh, kể cả mắng anh hai câu cũng được.
Nhưng cô không làm gì cả.
Cười tự giễu, Hứa Thừa Ngôn mở miệng nói: “Đi thôi.”
Tiết Trạm nói không sai, cô ấy không muốn gặp anh, anh cũng không nên tới.
Lư Bân do dự một chút xong hỏi: “Thật sự… phải đi?”
Sáng sớm tinh mơ đã chạy tới Ngô thành, ở bên ngoài chờ đợi như hòn vọng thê lâu như vậy, cơm cũng chưa ăn miếng nào mà đã phải đi?
Thật sự phải đi sao? Thật sự cứ vậy mà đi? Hứa Thừa Ngôn cũng không biết.
Chờ đến lúc anh phản ứng lại, anh đã mở cửa bước xuống xe, tiến về phía quán ăn kia.
Cô đang ngồi bên trong lớp kính, cách anh gần thật gần, đã có thể nhìn thấy thân ảnh cô nhưng anh lại cảm thấy chân như đang đeo chì, cô cách anh rất xa, giống như làm như thế nào cũng không tới gần được.
“Xin lỗi, chúng tôi chuẩn bị đóng cửa.” Mẹ nuôi đúng lúc đi ra từ sau bếp, nhìn thấy có người đứng trước cửa theo bản năng tưởng là khách hàng, vừa mới dứt lời lại nhớ hình như lần trước ở bệnh viện có gặp qua người này nên liền hỏi: “Cậu tới tìm Hi Hi sao?”
Triệu Ngu quay đầu lại nhìn anh, Hứa Thừa Ngôn cảm thấy cổ họng thít chặt lại một cách khó hiểu, dừng một chút mới nói: “Cháu chào dì.”
“Vậy cậu đến đây ngồi đi.”
Mẹ nuôi vội vàng đi rót nước, Hứa Thừa Ngôn ngồi xuống đối diện Triệu Ngu, lại không biết nên nói cái gì.
Triệu Ngu hỏi: “Là Tiết Trạm nói cho anh biết?”
Chuyện cô định ở lại Ngô thành, ngoại trừ Tiết Trạm, cô cũng chỉ mới nói qua với Thương Lục và Lăng Kiến Vi, nhưng chỉ có Tiết Trạm mới biết được địa chỉ chỗ quán ăn này của cha mẹ nuôi.
Hứa Thừa Ngôn lắc đầu: “Tôi bảo người đi tra.”
Tiết Trạm sao có thể nói chuyện này cho anh biết, nhưng lúc trước anh có cho người điều tra cẩn thận tỉ mỉ tư liệu của cha mẹ nuôi cô nên tất nhiên anh cũng biết rõ chỗ này.
Triệu Ngu cười cười: “Suýt chút nữa quên mất, Hứa tổng giỏi nhất là cái này.”
Nội dung cực kỳ giống những lời trào phúng lúc trước của cô với anh, nhưng ngữ khí lại không có nửa phần trào phúng, giống như chỉ đang bình tĩnh mà nói ra sự thật.
Hứa Thừa Ngôn chưa từng biết thế mà mình cũng có lúc xấu hổ như vậy, nói ra những lời không tốt, cũng may mẹ nuôi đưa cốc nước cho anh, kịp thời giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng.
“Hi Hi à, mẹ cùng cha nuôi con về trước, hai đứa nói chuyện đi.” Hai trưởng bối chuẩn bị rời đi, đi đến cửa lại thấy cửa cuốn cồng kềnh phải đóng bằng tay nên chỉ có thể ngượng ngùng nói với Hứa Thừa Ngôn: “Vậy phiền cậu chút nữa khi rời đi đóng cửa giúp con bé, tay Hi Hi không làm được cái này.”
Hứa Thừa Ngôn vừa mới đáp “Được” thì liền nghe thấy Triệu Ngu nói: “Không sao đâu mẹ nuôi, hai người đóng cửa lại đi, con với anh ta ra ngoài đi loanh quanh một chút, anh ta lái xe, có thể chở con về.”
Rõ ràng cô không nói gì cả, nhưng Hứa Thừa Ngôn lại cảm thấy ý cô chính là, một cậu ấm như anh chưa chắc đã biết phải đóng loại cửa này như thế nào.
Chào hỏi hai vị trưởng bối xong, Hứa Thừa Ngôn theo sau Triệu Ngu dọc theo con đường tối tăm chậm rãi tiến bước, gió lạnh đập vào mặt, anh nhanh chóng cởi áo khoác choàng lên vai cô nhưng lại bị cô lấy tay đẩy ra, trả lại cho anh.
Lúng túng vài giây, anh tiếp nhận áo khoác và nói: “Bên ngoài lạnh, lên xe anh đi.”
Cô nói: “Không lạnh, gió càng thổi người càng tỉnh.”
Cũng không biết cô đang tự nói mình hay đang nói anh.
Hứa Thừa Ngôn nghĩ, cảm thấy chắc là đang nói anh rồi. Có lẽ trong mắt cô, anh từ phương xa chạy tới tìm cô chính là hành vi cực kỳ không tỉnh táo.
“Triệu Ngu.” Thấp giọng gọi tên cô, anh vẫn không biết nên nói cái gì, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Tôi hôm qua anh gặp được một…”
Nói đến đây, anh đột nhiên dừng lại.
Vì sao lại nhắc đến tối qua? Là muốn nói cho cô anh làm được một việc tốt sao? Thái độ cực kỳ giống với học sinh tiểu học muốn được khen ngợi như vậy lại không phải tác phong của anh, chỉ sợ nói ra sẽ bị cô cười nhạo một phen.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, anh cười cười, hỏi: “Về sau em sẽ ở lại Ngô thành luôn sao?”
Cô không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Hứa Thừa Ngôn cứ cảm thấy ánh mắt cô là đang nói “Đâu phải việc của anh”, ánh mắt như vậy chọc vào anh làm anh muốn trốn tránh.
Không tự chủ siết chặt nắm đấm, anh dời mắt đi không nhìn vào cô nữa, đang muốn đổi đề tài, lại nghe được thanh âm cô truyền tới: “Hứa Thừa Ngôn, không phải là anh yêu tôi đó chứ?”
Lại lần nữa, Hứa Thừa Ngôn trải nghiệm cảm giác tim ngừng đập.
Những lời này cô đã từng hỏi qua, là cái loại ngữ khí mang theo đắc ý cũng chế giễu. Mà lần nào cũng vậy, anh chỉ biết cười càng châm chọc, khinh thường nói với cô, đừng nghĩ nhiều.
Bây giờ, ngữ khí cô bình tĩnh, trong lòng anh lại không cách nào bình tĩnh.
Bàn tay hết thả ra rồi lại nắm chặt, nhìn gương mặt bị ánh đèn đường nhuộm vàng của cô, anh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đúng, anh chắc là…là…yêu em rồi.”
Như là dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được hết những lời này, không chỉ thanh âm anh có chút run run, giây phút giọng anh thốt lên, anh cảm thấy tim mình cũng không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng cô chỉ bình tĩnh nhìn anh: “Nhưng tôi không yêu anh. Tôi đối với anh, một chút cảm giác cũng không có.”