Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 209: Hy vọng




Edit: Min

Beta: Ami

Triệu Ngu cũng không biết cuối cùng Lăng Kiến Vi có rời đi hay không, nhưng cô cũng đã trả lời như vậy rồi, nghĩ rằng anh cũng không cần phải ở lại dưới lầu nữa.

Ăn cơm trưa xong, theo đề nghị của Thương Lục, cô vẫn đồng ý đi ra ngoài với anh một lát. Khi hai người xuống dưới lầu rồi lại phát hiện, xe Lăng Kiến Vi vẫn còn ở đó.

Nhìn từ xa thì thấy anh đã tựa lưng vào ghế ngủ rồi, Triệu Ngu không muốn quan tâm đến anh, nhưng đến khi lại gần rồi mới thấy rõ, sắc mặt anh đỏ lên rất bất thường.

Thương Lục cũng thấy bất thường, đưa mắt với cô, mở cửa xe ra rồi xem trán của Lăng Kiến Vi và nói: “Phát sốt rồi.”

Là do canh ở dưới lầu cả tối hôm qua sao? Có lẽ anh mở cửa sổ xe nên trúng gió, cũng có lẽ suốt đêm đều run rẩy trong gió lạnh, huống gì mấy ngày trước đó anh vẫn luôn bận rộn chăm sóc cô, căn bản là nghỉ ngơi không tốt.

Nhìn đôi môi trắng bệch của anh, Triệu Ngu nói: “Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi.”

Trước nay cô không ngờ rằng, sau khi trả thù xong, cô sẽ còn sống.

Cô cho rằng, tất cả chuyện này sẽ kết thúc theo cái chết của cô.

Nhưng cô đã sống, sự hối hận, tự trách và áy náy của cô, cũng cùng sống với cô.

Mà cô thật sự không biết, cô muốn sống như thế nào.

“Hi Hi…..”

Người đàn ông ở ghế sau nóng đến mơ hồ, ngủ như hôn mê, nhưng miệng vẫn gọi tên cô.

Triệu Ngu quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Lăng Kiến Vi.

Từ lúc bắt đầu, Lăng Kiến Vi là người vô tội nhất.

Nhưng những người đàn ông bị cô liên lụy, có người nào mà không vô tội cơ chứ?

Bác sĩ nói tình trạng của Lăng Kiến Vi không nghiêm trọng, chủ yếu là vì không nghỉ ngơi tốt trong thời gian dài, truyền dịch xong, nghỉ ngơi nhiều thì sẽ không sao.

Triệu Ngu muốn báo cho Lăng Kiến Uyên, nhưng nhìn người đàn ông trêи giường bệnh, can đảm gọi điện cô cũng không có, cuối cùng vẫn là Thương Lục gọi.

Người này, từ lúc 17 tuổi đến khi 24 tuổi, trong thời gian 7 năm đó, tất cả đều dành cho cô.

Nếu nói quen Trang Diệp là sự khởi đầu cho bi kịch đời cô, thì khi quen cô, sao lại không phải là thảm họa của Lăng Kiến Vi cơ chứ?



“Hi Hi.” Anh tỉnh lại từ trong hôn mê, cầm lấy tay cô, ánh mắt rời rạc nhìn cô, sau đó lại cười ngây ngốc.

Có lẽ anh không rõ đây là hiện thực hay là trong giấc mơ.

Triệu Ngu muốn rút tay lại hai lần rồi nhưng vẫn không làm, còn không tự chủ được mà nắm chặt tay anh.

Không lâu sau Lăng Kiến Vi đã ngủ lại, tay phải vẫn bị anh nắm, Triệu Ngu khó khăn đưa tay lên sờ trán anh, hình như không nóng như vậy nữa.

Trước mắt anh có hai kẽ hở, rõ ràng là do ngủ không đủ, môi vẫn khô khốc, trắng bệnh, hoàn toàn không giống với người thiếu niên tràn đầy sức sống, thẹn thùng trong trí nhớ của cô.

Đầu ngón tay từ trêи trán anh vỗ lên gương mặt nóng hổi, cô chậm rãi hạ người xuống, dựa vào bờ ngực nóng của anh: “Thật xin lỗi.”

Khi Thương Lục đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng sắc mặt của anh vẫn không thay đổi, mắt cũng không gợn sóng mà chỉ ôn nhu nói: “Lăng phu nhân đến.”

Đi ở phía sau anh là một người phụ nữ xinh đẹp cao gầy, thấy hình ảnh trong phòng bệnh, bà lại còn nhướng môi cười: “Anh của nó bận mở cuộc họp không rời đi được, nên tôi đến xem.”

Triệu Ngu nhanh chóng ngồi dậy, dùng sức hai lần mới rút được tay ra khỏi tay Lăng Kiến Vi, cười với người đến: “Lăng phu nhân.”

“Cứ gọi tôi là chị dâu như Tiểu Lăng là được.” Trần Niệm nhìn Lăng Kiến Vi, không lo lắng cho bệnh tình của anh mà lại bày ra một bộ dáng rất hứng thú với Triệu Ngu: “Đã sớm nghe về cô từ miệng của Tiểu Lăng nhà chúng tôi, tôi vẫn luôn muốn xem thử đó là loại người gì mà có thể câu mất linh hồn bé nhỏ của em ấy. Bây giờ gặp được rồi, lại cảm thấy Tiểu Lăng nhà chúng tôi rất có mắt nhìn, tôi nhìn thấy cũng rung động, khó trách nhiều năm như vậy em ấy vẫn nhớ cô mãi không quên, nói cái gì mà không dám hy vọng xa vời là cô sẽ yêu em ấy, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, giây phút nào cũng có thể thấy cô là em ấy đã thấy đủ rồi. Aizz. đứa nhỏ ngốc này, nói những lời buồn nôn như vậy cũng không sợ bị người khác chê cười.”

Giọng điệu vừa thân thiết vừa trêu chọc, nghe có vẻ như đang giễu cợt Lăng Kiến Vi, nhưng lại bí mật nói giúp cho anh, Triệu Ngu và Thương Lục sao lại nghe không hiểu, nhưng cũng chỉ lễ phép nói chuyện với cô ấy vài câu xong tạm biệt cô ấy rồi rời đi.

Dọc trêи đường đi Thương Lục không nói gì, nhìn sắc mặt không được tốt lắm. Sau khi lên xe, rốt cuộc Triệu Ngu cũng không nhịn được mà mở lời: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

Ai ngờ anh lại đột nhiên bật cười: “Ừ, anh biết.”

“Vậy anh còn…” Nhìn ý cười trong mắt anh, cô đột nhiên hiểu được điều gì đó: “Anh cố ý?”

Anh gật đầu: “Còn quan tâm anh có tức giận hay không, anh thấy hài lòng rồi.”

Đây căn bản không phải chuyện mà Thương Lục sẽ làm, giống như trò xiếc của Tiết Tử Ngang hơn. Triệu Ngu tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Ấu trĩ.”

Anh cười, nắm tay cô: “Còn mắng anh nữa, anh càng thấy hài lòng hơn.”

Triệu Ngu cứng họng.

Thương Lục nói: “Em xem, em không cần phải sống như một người gỗ mỗi ngày, như bây giờ vậy, nhìn có sức sống hơn nhiều, cho dù em quan tâm Lăng Kiến Vi, hay là quan tâm đến anh và mắng anh.”

Triệu Ngu cười tự giễu, quay đầu nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.

Thương Lục nắm chặt tay cô: “Anh sẽ không tức giận, cũng không ghen, chỉ cần em… sống thật tốt.”



Khi Lăng Kiến Vi tỉnh lại lần nữa thì đã truyền dịch xong, nhìn người ngồi đối diện mình là chị dâu của anh, anh sửng sốt một lúc lâu, rồi mới lẩm bẩm: “Quả nhiên lại là mơ.”

Trần Niệm không nghe rõ anh nói gì, nhưng đại khái cũng đoán được nên thấp giọng cười: “Vị Triệu tiểu thư em thích vừa mới đi rồi.”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô lại nói thêm: “Em vậy mà lại làm người đó lo lắng đến hỏng luôn rồi, luôn nắm tay em để em truyền dịch, lại sờ mặt em, dựa vào ngực em nói những lời dịu ngọt, phúc lành không hết a.”

Lăng Kiến Vi tiếp tục trừng mắt nhìn cô: “Chị dâu, chị…. Chị nói gì? Không phải… Chẳng phải cô ấy với Thương Lục ở bên nhau sao?”

“Nói em ngốc, đúng là em ngốc thật, một người vừa mới tự sát, em cảm thấy cô ấy thật sự có tâm tư nhanh như vậy để nói chuyện yêu đương với người khác à? Vừa rồi là để lừa em thôi, cũng chỉ mình em tin.”

Lăng Kiến Vi vẫn không dám tin: “Ý chị là…”

“Ý gì là ý gì chứ? Đường đường là một nam tử hán, làm việc phải quyết đoán, một là buông tay hoàn toàn, hai là lớn mật theo đuổi, em nói xem, mấy năm nay em làm những chuyện đó để làm gì? Trừ việc làm bản thân cảm động thì em còn làm ai cảm động được nữa?”

Anh vốn không muốn làm ai cảm động cả, cũng không muốn Triệu Ngu phải đáp trả tình cảm gì, nhưng nghe lời này của Trần Niệm, trong lòng anh hơi lay động: “Vậy ý của chị là, em còn hy vọng?”

“Có hy vọng hay không thì chị không biết, nhưng nhìn em bây giờ, tự biến mình thành một kẻ đáng thương, lại không dám chiến đấu, có hy vọng mới là lạ.”

“Em đã chiến đấu rồi.” Lăng Kiến Vi gục đầu xuống, nói ngập ngừng: “Cô ấy không thích em.”

“Em chiến đấu cái gì chứ? Năm đó chị bị người trong nhà bắt buộc đính hôn với người khác, anh em còn chạy đến cướp, đó mới gọi là chiến đấu, hiểu không? Em nói xem, hai người rõ ràng là anh em ruột, sao em không học được tinh thần không chịu thua này của anh em chứ?”

Lăng Kiến Vi nhỏ giọng nói: “Da mặt anh ấy dày.”

Trần Niệm bị Lăng Kiến Vi chọc cười: “Đúng thật, anh ấy cứ lì lợm la ɭϊếʍ, đúng là rất khó chịu nổi.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lại bị nhồi cẩu lương, Lăng Kiến Vi thở dài một tiếng trong lòng, ủ rũ cụp đuôi nằm xuống.

Trần Niệm tiếp tục cười: “Tin vào phán đoán của chị đi, cô ấy với Thương Lục chưa đến bước mà em nghĩ đâu. Em nói cô ấy không thích em, chị dám cược, chắc chắn cô ấy cũng không thích người nào khác, nếu em không thể buông tay thì cũng đừng từ bỏ nhẹ nhàng như thế, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy không thể thay đổi tâm tình, chấp nhận ai nhanh như vậy đâu. Em còn phải đi một con đường rất dài nữa.”

Trầm tư hơn nửa ngày, Lăng Kiến Vi mới hỏi: “Chị dâu, những lời chị nói với em, là ý của anh em đúng không? Không phải anh ấy luôn muốn em rời khỏi Hi Hi sao?”

“Nếu anh ấy muốn em rời, em sẽ rời sao? Nhìn mấy ngày nay em dày vò mình thành dạng gì, em nghĩ anh ấy không đau lòng sao?”

Trần Niệm bất đắc dĩ vỗ vai anh” “Nếu ngăn không được, vậy thì chỉ có thể giúp đỡ em thôi, muốn chị chỉ em một chiêu này không?”

Đôi mắt vẫn luôn vô hồn của Lăng Kiến Vi cuối cùng sáng rực lên: “Cái đó… Em phải làm gì?”

“Học anh của em, lì lợm la ɭϊếʍ.”

Lăng Kiến Vi nhất thời không nói gì, mặt đầy thất vọng, hơn nửa ngày sau mới nói: “Em… Em không làm được.”