Edit: Min
Beta: Ami
Mọi sự mong chờ đều biến thành trò đùa, mọi sự nỗ lực đều biến thành sự châm chọc, sau lúc đó, Trang Diệp đột nhiên thay đổi thành một người khác.
Anh hút thuốc, đánh nhau với bạn học, nói chuyện thô tục, thành tích của anh xuống dốc không phanh, cứ 2 – 3 ngày lại gây chuyện ở trường, bức giáo viên phải lần lượt gọi phụ huynh lên.
Nhưng như vậy thì có thể thay đổi được gì cơ chứ?
Nhà họ Trang trọng nam khinh nữ, Trang Trạch chẳng phải cũng là con trai đó sao? Trang Diệp anh có gì đặc biệt chứ? Cha thích đứa con ưu tú, Trang Trạch không ưu tú, thì sẽ không được mọi người yêu thương sao?
Mà anh, dù có biến thành bộ dạng gì đi nữa, dù là tốt hay xấu, cũng không thu hút được sự chú ý của cha mình.
Cha nói mẹ là một người đàn bà đanh đá, nói thấy bà là lại ghê tởm, vậy khi cha nhìn thấy đứa con trai này của ông, liệu có phải cũng cảm thấy ghê tởm không? Mẹ nhìn anh, có phải cũng sẽ tức giận anh không biết cố gắng hay không? Khi đó, Lăng Kiến Vi khuyên anh, Kỷ Tùy khuyên anh, bọn họ đều muốn lôi anh ra khỏi vũng bùn đó, không muốn để anh sa đọa, nhưng anh từ bỏ bản thân rồi, ai có thể cứu anh đây?
Sau đó, chị gái lần lượt dốc lòng chăm sóc, khuyên bảo, an ủi anh, chị luôn kiên nhẫn và yêu thương anh, khiến anh tỉnh lại một lần nữa, khiến anh trở lại thành một Trang Diệp ưu tú như trước kia.
Anh mãi mãi nhớ rõ lời của chị mình: “Cho dù cả thế giới này không cần em, em cũng còn một người chị gái là chị. Chị cũng sớm bị bọn họ vứt bỏ rồi, nhưng chị còn em mà, ít nhất hai chị em mình, còn có thể nương tựa lẫn nhau để sống.
Anh chán ghét cha mẹ mình cãi nhau, cực kỳ sợ mẹ tức giận và khóc nháo, cũng hận thấu xương Trang Trạch đột nhiên xuất hiện, còn cả Trang Như Vân và Trang Đồng đến sau, mà người chị gái đó, là ánh mặt trời duy nhất trong thế giới của anh.
Anh nghe chị nói rằng, cùng cố gắng với chị, phải tài giỏi hơn so với Trang Trạch và Trang Như Vân ở mọi phương diện, nhưng tất cả chuyện này, không phải vì để đạt được sự tán thưởng của cha, ngược lại, càng giống như một cách để trả thù hơn.
Anh từ một đứa con ngoan ngoãn, ngày càng chống đối hơn, anh dám lớn tiếng cãi lại lời của cha, anh dám không kiêng nể gì mà châm chọc những người gọi là em trai và em gái của anh, nhưng mỗi lần ra vẻ miệng lưỡi xong, anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Sau khi tốt nghiệp trung học, anh vốn dĩ đăng kí vào trường Đại học Giao thông, không biết là để trả thù cha mình hay là chống đối và tra tấn bản thân, cha anh sắp xếp cho anh ra nước ngoài du học, anh lại càng muốn ở lại trong nước hơn.
Nhưng anh không ngờ rằng, quyết định lúc giận dỗi nhất thời đó, lại khiến anh gặp được một ánh mặt trời khác trong cuộc đời của mình.
Anh chú ý đến Đường Hi cũng bởi vì mọi người trêu chọc các cặp đôi, và cũng bởi vì vẻ ngoài của cô thật sự quá nổi bật.
Anh chẳng qua cũng chỉ là một người thường, bản năng thích những thứ đẹp đẽ, thấy cô lớn lên rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên lại rất ngọt ngào, khiến tâm tình người nhìn sung sướиɠ, nên ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được mà nhìn nhiều hơn.
Nhưng sự chú ý của anh đối với cô, cũng chỉ dừng lại ở đó. Nguyên nhân là bởi vì lúc đó, cha anh muốn ly hôn nhưng mẹ anh lại kiên quyết không chịu, nháo lên hết ngày này sang ngày khác, anh căn bản không muốn suy nghĩ về chuyện khác.
Ngày nào anh cũng tránh ở trường, đặt sự chú ý của mình vào việc học tập, không nhận điện thoại của mẹ, không nghe bà ấy khóc lóc, kể lể và tức giận, cố gắng trốn tránh tất cả mọi thứ làm anh chán nản những năm gần đây.
Ngay cả kì nghỉ quốc khánh dài ngày, anh cũng lấy cớ trường học có việc nên không về nhà, mà kết quả đương nhiên là đã làm mẹ anh bất mãn, đổi biện pháp bằng cách gọi điện anh, trách anh không quan tâm đến bà.
Nhưng anh có thể làm gì đây? Anh đã khuyên bà nên ly hôn ngay đi, buông tha lẫn nhau, nhưng khuyên nhiều năm vậy rồi, bà có nghe đâu? Bà chỉ biết làm mọi việc nghiêm trọng hơn, trút giận sự bất mãn của bà đối với chồng mình lên người anh.
Nhận điện thoại của mẹ xong, trong lòng anh rất phiền muộn, cuối cùng không muốn học nữa, ra ngoài hít thở không khí, khi đi qua một lớp học trêи lầu ba, lại nghe thấy giọng nói của một nữ sinh.
“Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy? Đây là con gái bảo bối của mẹ lần đầu tiên tự mình kiếm tiền để mua quà cho mẹ đó, vậy mà mẹ còn ghét nữa, con buồn đó nha.”
Giọng nói có hơi quen, giọng điệu rất dịu dàng, lại mang theo chút ý làm nũng, vừa nghe đã biết quan hệ giữa hai mẹ con rất tốt.
Vừa nhớ lại cảnh gọi điện với mẹ mình lúc nãy, Trang Diệp chỉ biết cảm thán, theo bản năng dừng bước chân lại, nhìn thoáng vào bên trong.
Anh chỉ nhìn được sườn mặt thôi, nhưng anh có thể nhận ra, đó là Đường Hi, là người dù cho gặp ai cũng có thể mỉm cười dịu dàng.
“Yên tâm đi ạ, con sẽ chú ý an toàn, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến chuyện học tập, đương nhiên con biết mẹ không thiếu chút tiền đó, nhưng con đi làm thêm cũng không hoàn toàn là để kiếm tiền, như vậy cũng có thể tăng thêm trải nghiệm cuộc sống nha.”
“Loại trà hoa đó mẹ pha chưa? Uống có ngon không?”
“Đương nhiên không giống rồi, đó là loại trà nhà của bạn cùng phòng con tự mình làm, quốc khánh về nhà nên con cố ý nhờ cô ấy đem cho con, cái này không có nguyên liệu hóa học nào hết, so với loại mẹ mua thì yên tâm hơn.”
“Không phải mẹ nói độ ẩm cơ thể có vấn đề sao, uống cái này chắc rất hiệu quả đó, mẹ không cần tiếc tiền đâu, hôm nào đó đi mua thêm một ít đi.”
“Mẹ vẫn còn tiếc kiệm tiền sao? Từ nhỏ đến lớn chỉ biết tiêu tiền cho con thôi, muốn lo đến lúc con chết luôn hả? Con ghét mẹ như vậy nhất đó.”
“A? Tay mẹ bị gì vậy? Để con xem vết thương đi, duỗi tay ra trước camera để con xem, mẹ để con nhìn con mới yên tâm được.”
……
Tất cả đều là cuộc đối thoại vụn vặt, Đường Hi nói chuyện qua video cỡ chừng hơn nửa tiếng, Trang Diệp cũng đứng bên ngoài nghe suốt nửa tiếng đó.
Không phải anh cố ý nghe lén, cũng không biết vì sao mình không rời đi, chỉ là nghe được những cuộc đối thoại chưa bao giờ được nghe ở nhà họ Trang, anh mới nhận ra, bản thân lại hâm mộ người ở bên trong như thế, cũng như anh vẫn luôn hâm mộ Lăng Kiến Vi.
Từ khi rời khỏi đó Trang Diệp đã biết, Đường Hi cũng giống như Lăng Kiến Vi, không phải người trong cùng một thế giới với anh, bọn họ đều lớn lên dưới ánh mặt trời, còn anh từ trước đến nay đều sống trong bóng tối. Nhưng sống trong bóng tối, anh vẫn luôn nhịn không được mà khát vọng ánh mặt trời kia.
Có lẽ trong nửa tiếng kia thấy được sự dịu dàng và hiếu thảo của Đường Hi, có lẽ nghe được sự lạc quan và độc đáo của cô trong cuộc đối thoại giữa cô và mẹ, từ đêm đó, không hiểu sao anh muốn tới gần cô.
Ngay từ đầu, anh cứ nghĩ rằng cũng giống như lúc trước anh tới gần Lăng Kiến Vi, bị người ưu tú hấp dẫn, cũng khát vọng sự ấm áp trêи người bọn họ, nhưng dần dần anh mới phát hiện, Đường Hi không giống như Lăng Kiến Vi.
Khi gặp Lăng Kiến Vi, mặt anh không đỏ, tim anh cũng không đập nhanh, cũng không bối rối đến mức không nói thành lời, anh cũng không ghét những người bên cạnh Lăng Kiến Vi.
Nhưng rất nhiều lần nhìn thấy Đường Hi cười nói với bạn học nam khác, trong lòng anh sẽ cảm thấy chua xót, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, sống trong gia đình như vậy rất đáng thương, anh khác với tất cả mọi người, càng không giống với Đường Hi.
Anh hết lần này đến lần khác tự ghét bỏ mình, nhưng lại không cam lòng, cứ muốn xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt đẹp nhất của mình.
Anh thích nói chuyện phiếm với cô, thích nghe giọng nói của cô, thích nhìn gương mặt tươi cười của cô, anh muốn làm mình trở nên tốt hơn vì cô.
Anh cũng rất ích kỷ, muốn độc chiếm cô tốt đẹp như vậy, không cho người nào mảy may đến gần.
Nhưng càng như vậy, anh càng thấy mình không thể nắm bắt được cô, ngay cả khi cô đồng ý ở bên cạnh anh.
Anh như thể bị chia ra thành hai người vậy, một người chỉ đạo anh phải bảo vệ cô thật tốt, một người lại nói với anh, từ nhỏ anh đã sống trong bóng tối, không xứng với ánh mặt trời như vậy.
Anh luôn bày ra mặt tốt nhất của mình với cô, nhưng lại sợ cô phát hiện ra rằng thật ra anh không ưu tú như vậy, anh nhịn không được mà hỏi cô: “Đường Hi, nếu có một ngày em phát hiện ra, anh căn bản không tốt đẹp như những gì em nghĩ, thì liệu em vẫn muốn anh chứ?”
Sau đó, anh vẫn thấy được gương mặt tươi cười sáng lạn trước sau như một của cô: “Dù anh có như thế nào, dù anh có khuyết điểm hay nhược điểm gì, em cũng thích.”
Lời nói của cô ấm áp như ánh nắng mặt trời trêи đỉnh đầu ngày hôm đó vậy, cuối cùng trái tim anh lắng xuống.
Anh bắt đầu kể với cô nghe về tình huống trong nhà của anh, kể cho cô sự tồi tệ của nhà họ Trang, mà thứ cô cho anh, là một cái ôm ấm áp của cô, cô nói: “Trang Diệp, anh còn có em mà, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Anh cũng cho rằng cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy cô và Lăng Kiến Vi làm chuyện thân mật trêи sô pha; tai nghe được những tiếng rêи rỉ sung sướиɠ phát ra từ miệng bọn họ.