Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 201: Hai bàn tay trắng




Edit: Min

Beta: Ami

Trang Diệp vừa đến trước cửa của biệt thự thì đã nghe rõ tiếng cãi nhau từ bên trong vọng ra.

Anh mới về sau khi ở bên ngoài nguyên một đêm gió lạnh, bây giờ ngày mới chỉ mới bắt đầu được một chút, nhưng hai người bên trong rõ ràng đã làm ầm lên cả một lúc lâu.

Anh đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái đã thấy mẹ đang ngồi trêи ghế sô pha, bà còn mặc áo ngủ, chưa rửa mặt, nước mắt trêи mặt càng khiến bà thêm chật vật.

Người đàn ông anh gọi là cha đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn có vẻ như đang vội ra ngoài, thấy anh tiến vào cũng không nói gì, chỉ tùy tiện liếc mắt một cái rồi đi.

Trang Diệp biết, Trang Chấn không có lời nào để nói với anh —— Phẫn nộ bởi vì anh phản bội lại nhà họ Trang, cũng áy náy do đã không hoàn thành trách nhiệm của một người cha với anh.

Mà với người đàn ông anh đã hận rất nhiều năm này, anh cũng không có gì để nói.

Nhìn người mẹ đang im lặng rơi lệ trêи sô pha, Trang Diệp nói: “Bây giờ có thể ly hôn chưa?”

Ông Nhược Hoa khó hiểu nhìn anh.

“Tôi nói, ly hôn.” Trang Diệp cười châm chọc: “Trước đây bà luôn luyến tiếc thân phận Trang phu nhân, hao tổn tâm cơ để giữ vị trí này, bây giờ nhà họ Trang đã không còn gì, bà cũng không cần phải kiên trì nữa, làm ầm ĩ lên nhiều năm như vậy rồi, ly hôn đối với ai cũng là chuyện tốt.”

Ông Nhược Hoa tiếp tục yên lặng nhìn anh, sau một hồi mới hỏi: “Bây giờ có phải con rất hận mẹ không?”

“Đúng.” Anh trả lời như đinh đóng cột, dừng một hồi rồi lại chậm rãi nói: “Không chỉ có bây giờ, thật ra trước đây… Cũng đã hận bà rồi.”

Nhận được ánh mắt khϊế͙p͙ sợ và bi thương của bà, Trang Diệp cười: “Tôi nghĩ rằng chị của tôi chắc cũng rất hận bà, nhưng chị ấy giống tôi, dù như thế nào vẫn chọn đứng về phía người mẹ sinh ra mình, dù cho bà có làm gì, chúng tôi vẫn tự thuyết phục mình hiểu cho bà và ủng hộ bà.”

Ông Nhược Hoa rút khăn giấy lau gương mặt đầy nước mắt của mình, đang định mở miệng thì thấy Trang Diệp đã dứt khoát cất bước đi lên lầu.

Bà cho rằng anh không muốn quan tâm đến bà nữa nên mới về phòng, kết quả chưa được vài phút sau, anh lại ôm một cái thùng giấy bước xuống trước mặt bà.



Một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện ở trong lòng, môi Ông Nhược Hoa run rẩy: “Con… Con muốn làm gì?”

“Tất cả mọi thứ đều ở đây.” Trang Diệp lấy từng vật một trong thùng giấy ra rồi đặt lên bàn: “Hai căn biệt thự, hai căn chung cư, ba chiếc xe, cổ phiếu công ty, quỹ ủy thác, còn cả số tiền tiết kiệm của tôi.”

Ông Nhược Hoa đột nhiên đứng dậy từ trêи sô pha: “Con muốn làm gì? Học theo Kỷ Tùy, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trang sao? Nó không phải người nhà họ Trang, còn con….”

“Tôi là người nhà họ Trang sao?” Trang Diệp đột nhiên cười nhẹ: “Từ nhỏ đến lớn, bà có từng xem tôi như con mình sao? Nếu không phải cần một đứa con trai để thay bà giành tài sản thì liệu bà sẽ sinh tôi ra sao? Cha tôi quan tâm đến tôi sao? Chị của tôi thật sự quan tâm đến tôi sao?” Liếc mắt nhìn giấy chứng nhận các loại tài sản trêи bàn, đôi mắt Ông Nhược Hoa đỏ lên, cả người run rẩy: “Mẹ sinh con ra, trong người con đang chảy dòng máu của nhà họ Trang, con cho rằng mấy thứ này…”

“Tôi biết, mấy thứ này không đủ để trả lại công ơn nuôi dưỡng của các người, nếu muốn nữa, thì tôi còn cái mạng này đây.” Trang Diệp nhàn nhạt nhìn bà: “Yên tâm, cái mạng này vĩnh viễn là của các người, khi nào muốn thì cứ nói với tôi một tiếng, lúc nào tôi cũng có thể trả lại cho các người.”

“Trang Diệp!” Nhìn anh xoay người rời đi, Ông Nhược Hoa sụp đổ lần nữa, ngã trêи sô pha: “Con về đây cho mẹ! Con có tư cách gì mà nói đi là đi chứ?”

Trang Diệp dừng bước chân của mình lại, xoay người nhìn bà: “Bà yên tâm, bà vĩnh viễn… Là người mẹ đã sinh ra tôi, đời này của tôi dù thế nào cũng không thể thay đổi sự thật này, tôi cũng không thể thật sự đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trang. Mấy thứ này vốn là các người cho tôi, bây giờ nhà họ Trang nợ nần đầy mình, cho dù tôi không đưa ra để các người trả nợ, thì sau này khi tòa án đưa ra phán quyết thì kết cục cũng giống nhau thôi, đến cả chỗ này…..”

Trang Diệp ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh biệt thự nơi anh đã sống rất nhiều năm này và cười: “Dù cho cuối cùng không bị tòa án niêm phong, tôi cũng sẽ không đến đây nữa, nơi này, từ trước đến nay không phải nhà của tôi. Chẳng qua bà có thể yên tâm, thân là con, tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình, bà và ông ta không cần lo rằng sau này không có ai phụng dưỡng, nhưng quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ đến đó mà thôi.”

Ở phía sau, tiếng khóc của người mẹ truyền đến, dù cửa biệt thự đã đóng lại cũng không thể ngăn được những tiếng thê lương đó.

Trang Diệp ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời ở chân trời, hít sâu vài cái, nhưng cảm giác hít thở không thông đó vẫn không giảm xuống.

Anh và cái nhà dị dạng này, từ nhỏ đã không rời nhau, nhưng anh đã bao giờ chân chính thuộc về cái nhà này đâu?

“Con không thể làm như vậy, cha con sẽ không thích.”

“Sao mấy chuyện này cũng không làm tốt được vậy, con như thế, sao ba con thích con được đây?”

Đây là hai câu mà lúc nhỏ anh hay nghe nhất.

Dù tuổi anh còn nhỏ, nhưng mẹ đã sớm nói với anh, nhà họ Trang trọng nam khinh nữ, cha còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thân là con trai trưởng của nhà họ Trang, anh phải gách vác một trách nhiệm rất lớn trêи vai, nếu không có được sự yêu thương của cha, cái nhà này cũng sẽ tan tành, anh cũng sẽ mãi mãi mất cha.

Khi đó, anh cũng không hiểu những từ đó có ý gì, chỉ thường xuyên nghe mẹ nói những từ như “Tiện nhân”, “Hồ ly tinh” , trong lòng rất sợ, sợ rằng anh sẽ thật sự mất cha.

Khi đó, mục tiêu sống duy nhất của anh, chính là phải làm cha vui.



Liều mạng đi thi phải đứng nhất, là vì khi đưa bài thi cho cha thì có thể nhìn được gương mặt tươi cười của ông; bồi dưỡng thêm các trò giải trí khác, cũng vì khi thể hiện được trước mặt cha thì có thể nghe lời khen của ông; không dám thân thiết với Kỷ Tùy là vì mẹ dặn anh không được lãng phí thời gian để chơi với người không liên quan.

So với mấy đứa con nít cùng tuổi, anh càng biết nhìn sắc mặt người khác hơn, biết cách nói chuyện như thế nào để gây hài, anh quả thật cũng không làm mẹ thất vọng, mới nhỏ tuổi đã được cha và ông nội yêu thương.

Nhưng dần dần anh mới phát hiện, mẹ cũng không vì vậy mà vui vẻ, anh vẫn thấy mẹ khóc, thấy mẹ tức giận với anh, nghe cha mẹ cãi nhau hết lần này đến lần khác.

Anh hỏi chị, cuối cùng là vì sao, có phải cha thích anh chưa đủ không. Chị nói với anh, tất cả vẫn bình thường thôi, gia đình nào cũng như vậy hết, nói anh đừng nghĩ nhiều.

Anh cũng thật sự nghĩ rằng đây là chuyện bình thường, nhưng khi anh đến nhà Lăng Kiến Vi lần đầu tiên, thấy cha mẹ Lăng Kiến Vi luôn nói nói cười cười, thấy họ nấu cơm với nhau, thấy họ đến khi ra cửa còn đứng ôm hôn, anh mới đột nhiên nhận ra, hình như không phải gia đình nào cũng giống nhau.

Ở nhà họ Trang, anh chưa bao giờ thấy cảnh cha mẹ ngồi đùa giỡn với nhau, bọn họ ngày nào cũng cãi nhau và luôn không quan tâm đến tình hình của nhau.

Khoảnh khắc đó, Trang Diệp hiểu rõ, anh vô cùng hâm mộ Lăng Kiến Vi. Không chỉ hâm mộ thành tích ưu tú của Lăng Kiến Vi mà còn hâm mộ cách cha mẹ Lăng Kiến Vi ở chung với nhau, thậm chí còn hâm mộ ba mẹ cậu ấy hôn vào môi, vào mặt của cậu ấy, vuốt đầu cậu ấy rồi cười, nói: “Cục cưng giỏi quá.”

Trang Diệp nghĩ, vốn dĩ nhà họ Trang không như vậy đâu, chắc chắn là do anh cố gắng chưa đủ, có lẽ anh cần phải như Lăng Kiến Vi, mới tiểu học đã nhảy hai cấp, khi thi vẫn đứng nhất như thường, có thể được mọi người xung quanh khen là thiên tài.

Vì vậy, cho dù là ở phương diện nào, anh cũng phải cố gắng hơn bình thường, anh xem Lăng Kiến Vi là mục tiêu học tập và phấn đấu của mình, anh khát vọng rằng, sẽ có ngày nào đó, nhà họ Trang cũng hòa thuận, vui vẻ như nhà họ Lăng.

Nhưng thứ anh đợi được, không phải là một màn mà anh luôn mong chờ.

Đến lúc anh vượt qua Lăng Kiến Vi, khi anh đang gấp gáp cầm bài thi chạy vào nhà, thứ chờ anh không phải là gương mặt tươi cười và khen ngợi anh của cha, mà là một thành viên mới của nhà họ Trang đến.

Người đó tên Trang Trạch, chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, cha nói, đó là em trai của anh.

Ngày đó, nhà họ Trang náo loạn đến long trời lở đất, mẹ anh không màng hình tượng mà cãi nhau với cha, đập đồ trong phòng, cha cũng bị ông nội hung hăng tát một cái, nhưng cuối cùng, nhà họ Trang vẫn quyết định giữ Trang Trạch lại.

Ngày đó, mẹ ôm anh khóc to suốt một đêm, nói cha không cần anh nữa, nói người phụ nữ bên ngoài đó là mối tình đầu của cha, nói Trang Trạch mới là đứa con mà cha thích nhất.

Ngày đó, mẹ anh khóc đến mức sắp gục ngã, cũng hung hăng tát anh một cái, mắng anh không biết cố gắng, mắng anh không có bản lĩnh, không được cha yêu thương.

Ngày đó, Trang Diệp cảm thấy bầu trời của mình đã sập xuống.