Edit: Min
Beta: Ami
Khi Triệu Ngu đến bệnh viện, Kỷ Tùy vẫn ở trong phòng cấp cứu. Trừ Trang Diệp ra, Trang Diệc Tình và Trang Chấn cũng có mặt, thậm chí cả Ông Nhược Hoa cũng sốt ruột đứng canh ở bên ngoài.
Bình thường luôn coi Kỷ Tùy như người ngoài, chờ đến lúc anh thật sự gặp nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ lo lắng sao?
Cười châm chọc, Triệu Ngu vẫn không biết, đến tột cùng nên châm chọc bọn họ, hay vẫn nên châm chọc chính cô.
Vì những ham muốn ích kỷ của bản thân, cô đã kéo người vô tội vào vực sâu, hết lần này đến lần khác lợi dụng sự nhiệt tình của anh, vô tình coi anh như một công cụ để trả thù, sau khi làm mọi cách để tổn thương anh, bây giờ lại giả mù sa mưa quan tâm đến anh sao?
Trước kia, trêи lưng cô chỉ mang một món nợ, mà bây giờ, có khả năng sẽ lấy đi một mạng người bất cứ lúc nào.
Trước kia, cô lấy ba mạng người làm cái cớ, hết lần này đến lần khác ích kỉ, làm tổn thương người khác, bây giờ, mạng của người khác, thì phải làm sao?
“Cô là Đường Hi?” Ông Nhược Hoa như người mất hồn vọt đến chỗ cô, nhưng còn chưa đến gần thì đã bị Trang Diệp ngăn lại.
Bên cạnh Triệu Ngu có Thương Lục, mà Thương Lục còn cố ý đem theo vệ sĩ, người của nhà họ Trang căn bản không thể làm hại cô, nhưng cô cũng không muốn để ý đến Ông Nhược Hoa mà chỉ nhìn Trang Diệp và nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Trang Diệp nói: “Vừa rồi bác sĩ đi ra, nói đã tiến hành phẫu thuật hồi phục phổi… vẫn phải tiếp tục hồi phục gan, chắc là… có thể cứu được.”
Cả người Triệu Ngu nhũn ra, Thương Lục kịp thời ôm lấy cô: “Đừng lo, đây là bệnh viện tốt nhất của thành phố, sẽ không sao đâu.”
Ông Nhược Hoa mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm cô: “Nhà họ Trang chúng tôi bị cô hại thành như vậy, cô còn muốn cái gì nữa? Ống dẫn tinh của con trai tôi cũng cắt rồi, nó sẽ không có con, hại Trang Diệp, hại Kỷ Tùy, cô còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa?”
Triệu Ngu ngẩn ra, không dám tin nhìn về phía Trang Diệp, Trang Diệp lại chậm rãi quay đầu, dời ánh mắt đi để không đối mặt với cô.
Bàn tay trêи eo Triệu Ngu nắm chặt lại, giọng nói lạnh lùng của Thương Lục vang lên: “Vì sao lại đến mức này, nhà họ Trang các người biết rõ hơn ai hết, không cần phải trả thù.”
Ông Nhược Hoa còn định nói gì đó nhưng lại bị Trang Diệp kéo ngồi xuống ghế.
Trang Diệc Tình suy sụp, ngước mắt nhìn Triệu Ngu, cười cười: “Cô thủ đoạn đến vậy sao? Còn chiêu gì thì cứ dùng hết đi.”
Triệu Ngu nghiêm túc đánh giá cô ta, lúc ban ngày rơi vào vực sâu vẫn là một người phụ nữ khí thế, mà cô ta bây giờ, giống như một con thú mất hết sức mạnh, ngay cả ý hận trong mắt cũng đã tan đi nhiều, nhưng sự lo lắng và tuyệt vọng lại viết rõ trêи mặt.
Quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật theo bản năng, Triệu Ngu nghĩ rằng, người phụ nữ này chung quy vẫn rất để ý đến Kỷ Tùy, chỉ tiếc, đến lúc có thể mất đi thì mới nhận ra mà quý trọng.
Cô sao lại không như vậy được chứ?
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, là Tiết Trạm và Tiết Tử Ngang vội vã chạy đến, nhìn cô gái không bị gì trong lòng Thương Lục, Tiết Trạm thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được mà liếc mắt với Thương Lục, muốn từ trong mắt anh tìm ra một đáp án nào đó.
Trước đó bọn họ đã đoán được, sau khi trả thù, Triệu Ngu sẽ không chọn sống tiếp.
Nỗi lo lắng này còn chưa phai mờ, Kỷ Tùy lại đột nhiên xảy ra chuyện, nếu cứu được thì còn tốt, nhưng nếu cứu không được, Triệu Ngu nhất định sẽ lấy mạng để bồi thường.
“A!” Nhìn hết người đàn ông này đến người đàn ông khác đứng canh bên cạnh Triệu Ngu, Trang Diệc Tình lại đột nhiên cười: “Kỷ Tùy sao lại yêu một người phụ nữ như cô cơ chứ?”
“Đúng vậy, anh ấy trước kia… sao lại coi trọng một người phụ nữ như cô cơ chứ?” Triệu Ngu cũng trả lời lại một cách mỉa mai: “Im lặng bảo vệ cô nhiều năm như vây, cô lại coi anh ấy như một chiếc giày rách, vẫy tay gọi anh ấy tới, rồi lại xua tay bảo anh ấy đi, bây giờ mất đi thì hối hận sao? Đáng tiếc, bây giờ người anh ấy yêu là tôi, cả thân thể và tâm hồn của anh ấy đều là của tôi, cổ phiếu mà cô yêu nhất, anh ấy cũng cho tôi, còn cô? Cô có được cái gì?”
Nói hùng hồn lý lẽ như vậy, nhưng không biết, đến cuối cùng là đang hỏi Trang Diệc Tình, hay là hỏi chính bản thân cô.
Trang Diệc Tình tay nắm thành quyền, gắt gao nhìn Triệu Ngu, đôi mắt bởi vì phẫn nộ mà hiện lên những vệt đỏ tươi.
Triệu Ngu cười cười: “Có nhớ những gì cô nói với tôi trước kia không? Cô nói, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người này, tôi không còn gì giá trị nữa. Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nếu không tôi cũng không thể cướp vị hôn phu của cô xong lại cướp lấy người đàn ông bây giờ cô để ý nhất.
Biết gì không? Kỷ Tùy cũng sắp cầu hôn tôi, anh ấy nói, cả đời anh ấy chỉ muốn ở bên cạnh tôi, chỉ yêu một mình tôi, còn cô, vĩnh viễn không có cơ hội. Anh ấy còn nói, muốn tôi sinh cho anh ấy một đứa con, nhưng tôi không sinh được, hy vọng của anh ấy đã bị cô bóp chết, anh ấy sẽ hận cô mãi mãi……”
Trang Diệc Tình đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng tiến đến chỗ Triệu Ngu, nhưng không đợi vệ sĩ hành động, Tiết Tử Ngang đã dùng một tay đẩy cô ta ra: “Tôi không đánh phụ nữ, cô muốn làm trường hợp ngoại lệ không?”
Lảo đảo lui về phía sau vài bước, Trang Diệc Tình vẫn gắt gao nhìn Triệu Ngu, hơi thở gấp gáp và bộ ngực phập phồng, tất cả điều đó đã lộ rõ sự chật vật của cô ta sau khi bị chọc giận.
Trang Diệp nhìn phòng phẫu thuật, lại nhìn Triệu Ngu vẫn đang cười lạnh xong thống khổ nhắm mắt lại.
Tiết Trạm và Thương Lục liếc nhau, thành công đạt được sự ăn ý, sắc mặt không thay đổi, lặng lẽ đi sang một bên để gọi điện thoại.
Triệu Ngu như vậy, thay vì nói là cố ý kϊƈɦ thích và chậm rãi tra tấn Trang Diệc Tình, thì nên nói là đang tra tấn chính bản thân cô.
Cô không muốn để Trang Diệc Tình được yên ổn, không muốn sự đau khổ của cô ta kết thúc, nhưng trong cả quá trình dông dài này, cô đến cuối cùng là vui vẻ khi được trả thù, hay là càng đau khổ và làm tổn thương bản thân?
Bắt đầu từ 4 năm trước lúc cô mất đi tất cả, trận chiến này đã cố định, sẽ không có người thắng.
Chờ đợi thật lâu, như đã trôi qua một thế kỷ, đến lúc cửa phòng phẫu thuật được mở ra, hai chân Triệu Ngu đã tê dại, cả người đã không nghe theo sự điều khiển của cô.
Hình như cô nghe bác sĩ nói, cuộc phẫu thuật thành công, nhưng chỉ là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, 24 giờ tiếp theo mới là lúc quan trọng.
Hình như cô nhìn thấy Kỷ Tùy hôn mê bất tỉnh được đẩy ra, thiếu oxy, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng giường bệnh đã ở trước mắt cô, nhưng cô lại thấy anh cách xa cô, rất xa.
Có hai cánh tay kiên cố ôm cả người xụi lơ của cô, cô vô lực dựa vào lòng Thương Lục, nước mắt dần lấp đầy hốc mắt.
Trang Chấn và Ông Nhược Hoa thở phào nhẹ nhõm, ngơ ngác ngồi ở hành lang, Trang Diệp nhìn Triệu Ngu, rồi lại yên lặng đi theo sau bác sĩ và y tá, cùng rời đi với Kỷ Tùy.
Trang Diệc Tình duỗi tay lau nước mắt ở khóe mắt, cũng đứng dậy đi theo, nhưng vừa đến chỗ rẽ thì chạm phải hai người trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát đi đến: “Là cô Trang Diệc Tình đúng không?”
Nhìn giường bệnh dần đi xa, Trang Diệc Tình trầm mặc một lát rồi nói: “Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Trêи mạng có tin đồn, nửa năm trước, cô đã thuê người để thực hiện một vụ hành hung, dẫn đến cái chết của Thôi Lam, giới tính nữ, quốc tịch Trung Quốc, bây giờ chúng tôi yêu cầu cô phối hợp điều tra.”
Ông Nhược Hoa nghiêm mặt lại, nhưng vẫn vội vàng xông lên: “Lời đồn đãi trêи mạng cũng tin được sao? Các người…”
“Có vật chứng.” Trong đó, có một nữ cảnh sát đưa tư liệu và giấy chứng nhận trong tay ra: “Làm phiền cô đến đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến.”
Trang Diệc Tình quay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu Ngu.
Triệu Ngu cũng quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, Thương Lục ôm vai cô, Tiết Trạm nói: “Chuyện còn lại, giao cho bọn anh.”
—–
Ami: Toai phát hiện up 2c liên tiếp toàn bị tụt vote á nhen, buồn, không động lực up 2c 1 ngày nè -.-