Edit: Min
Beta: Ami
Triệu Ngu đương nhiên hiểu rõ, Thương Lục ra điều kiện sau khi báo thù xong phải đi cùng anh là có ý gì.
Anh và Tiết Trạm đều sợ cô sau khi báo thù xong sẽ không muốn sống nữa.
Nhưng đúng là cô vẫn không biết, sau khi hoàn thành mục tiêu duy nhất là báo thù này thì trong đời cô còn gì nữa.
Như lời Tiết Trạm nói, vì cha mẹ nuôi, cô phải sống thật tốt sao?
Nhưng cô như vậy, lại ra cái dạng gì chứ? Cô không biết.
Bây giờ, cô cũng không muốn nghĩ về chuyện đó.
Hôn lễ của Trang Diệc Tình cũng sắp đến, tất cả chuẩn bị mở màn, cô còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều màn kịch để diễn, cô không còn tâm tư để suy nghĩ chuyện khác.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ lan tỏa trêи chiếc giường, tô điểm cho cặp chân dài lộ ở bên ngoài chăn càng thêm trắng nõn mê người.
Bên trong yên tĩnh, một bàn tay hiện rõ khớp xương từ một chỗ khác mò ra, xoa xoa phần đùi đầy đặn rồi lại vuốt một đường từ phía bắp đùi xuống đến mu bàn chân no đủ vài giây xong liền chen vào giữa hai chân đang khép chặt lại.
Đầu ngón tay mới vừa chạm vào âm đế dính nhớp thì bị một bàn tay mảnh khảnh khác che lại, ngăn cản động tác tiếp theo của anh.
“Một lần 300 vạn, làm phiền ông chủ Hứa trả tiền trước rồi hãy nhận hàng.” Nghe giọng nữ vang lên, Hứa Thừa Ngôn ôm eo cô kéo vào trong lòng ngực xong trở mình quỳ ở hai bên đùi cô, hai bàn tay to không chút khách khí cầm hai luồng nhũ thịt mềm mại mà ra sức vuốt ve.
Triệu Ngu than nhẹ một tiếng, để mặc anh vỗ về và chơi đùa trước ngực cô tùy ý, xong cười duyên nói: “Cũng là lần cuối rồi, ông chủ Hứa không định nợ tiền chứ?”
Ngón tay chuẩn bị xoa nắn đầu иɦũ ɦσα cô bỗng nhiên dừng lại, sửng sốt vài giây, sau đó Hứa Thừa Ngôn mới cất giọng khàn khàn: “Lần cuối cùng…”
“Chứ sao nữa? Ngày mai là ngày kim chủ ngài đây kết hôn rồi, chắc anh cũng không muốn tôi làm tiểu tam đâu ha?”
Triệu Ngu cười đắc ý: “Chúc mừng ông chủ Hứa rốt cuộc cũng đã thoát khỏi người con gái mưu mô như tôi đây, về sau không bao giờ xót tiền nữa, một lần 300 vạn, rất đắt đó.”
Hứa Thừa Ngôn không nói gì, lại mạnh mẽ dùng sức mở hai chân đang khép chặt của cô ra xong đỡ ƈôи ȶɦϊ.t đang cương cứng lần nữa ở giữa háng rồi nhanh chóng cắm vào.
Bên trong tiểu huyệt có ɖâʍ thủy và tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại, cũng đủ để bôi trơn, làm anh rất dễ dàng cắm vào xong nhanh chóng đưa đẩy, khuấy đảo hoa tâm của cô.
Mới cao trào vài lần, thân thể Triệu Ngu còn mẫn cảm đến không chịu nổi, lại bị ƈôи ȶɦϊ.t to lớn của anh va chạm mạnh mẽ như vậy, suýt nữa chịu không được mà tiết ra: “Ân…Nhẹ… Nhẹ lại…”
Hứa Thừa Ngôn cũng mặc kệ, lại mau chóng rong ruổi trong tiểu huyệt ướt át của cô, một lát sau thấy không đỡ nghiền, anh lại đặt hai chân của cô lên vai mình, túm môиɠ cô mà dùng sức đâm vào.
Đến khi cô thét chói tai đạt cao trào, anh mới xoay người cô lại, làm cô ghé vào giường vểnh môиɠ lên rồi hung hăng sáp nhập từ phía sau.
Nhìn bờ môиɠ trắng nuột vểnh lên dưới ánh trăng, Hứa Thừa Ngôn đưa tay xoa nắn, hai bàn tay dùng sức đánh xuống, nghe cô run rẩy rêи rỉ, anh lúc này mới túm lấy hai cánh môиɠ cô và nhanh chóng thọc vào rút ra.
Bắn vào trong cơ thể cô hai lần, anh mới thở dốc nằm thẳng trêи giường, để mặc ánh trăng chiếu lên thân hình trần trụi của cô.
Nghỉ ngơi một lúc lâu Triệu Ngu mới hồi phục lại, nằm ngửa bên cạnh anh trêu đùa: “Một đêm ba lần, ông chủ Hứa không sợ lúc đón cô dâu ngày mai chân mềm nhũn ra sao?”
Nói xong cô lại lắc đầu: “Nga, không, tôi nghĩ ông chủ Hứa nên xót tiền bao mới đúng, cả đêm 900 vạn, có thể mua được cả đồng hồ đắt nhất của Vacheron Constantin.”
Theo ánh trăng, Hứa Thừa Ngôn giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ màu lam trêи cổ tay, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của em.”
“Vậy đa tạ kim chủ đại nhân, nhờ ông chủ Hứa mà tôi mới có thể thành công xoay người thành phú bà rồi, vậy miễn phí cho anh một lần nhé?”
Hứa Thừa Ngôn nghiêng đầu, đưa mắt nhìn dáng người mơ hồ của cô xong cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà rời giường rồi ngồi vào chiếc ghế bên cửa sổ và hút điếu thuốc.
“Ông chủ Hứa không sợ cảnh xuân bị lộ ra sao? Để ý nữ sắc lang đối diện đi, nửa đêm hôm nào đó sẽ bò lên giường anh đó.”
Triệu Ngu cũng cả người trần trụi xuống giường, kéo tấm màn ra rồi bật đèn bàn lên, cầm khăn tắm ở trêи người ném qua để che cảnh xuân giữa háng của anh, lúc này mới ngồi đối diện anh, rút một điếu thuốc ra, chậm rãi hút.
Cô nghiện thuốc lá, có vài lúc sẽ không khống chế được, còn Hứa Thừa Ngôn dù cũng hút thuốc nhưng không hay động tới, nhưng mấy ngày gần đây lúc gặp cô thì anh lại hút hơi nhiều.
Đối mặt nhau hít mây nhả khói cả nửa buổi, Triệu Ngu mới nhịn không được lại trêu bộ dạng thâm trầm của anh: “Không phải anh… Yêu tôi rồi chứ? Luyến tiếc tôi à?”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạo một tiếng xong lại dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô.
Triệu Ngu bĩu môi: “Không yêu tôi cũng được, dù sao anh cũng sắp phải kết hôn rồi, trong nhà còn có một người vợ vừa kiếm được tiền lại vừa xinh đẹp chờ anh yêu thương.”
Hứa Thừa Ngôn cười ha hả một tiếng, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại rồi ném vào thùng rác, dừng lại một chút, lại nhịn không được mà châm thêm một điếu nữa.
Hút xong ba điếu thuốc, Triệu Ngu đứng dậy, rửa sơ thân thể, nhặt quần áo bị ném sang một bên mặc vào người.
Nhìn động tác của cô, Hứa Thừa Ngôn nói: “Đã trễ thế này rồi còn về à? Tôi không rảnh đưa em về.”
“Tôi cũng không dám để kim chủ phải đưa về a.” Xoa xoa hai chân còn hơi run rẩy, Triệu Ngu hơi mỉm cười với anh: “Ngày mai anh còn phải dậy sớm để đón cô dâu, tôi nào dám ở đây qua đêm a? Yên tâm, tôi chỉ muốn tiền thôi, tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh, cũng sẽ không gây phiền toái cho anh, ra khỏi cánh cửa này, về sau chúng ta là những người lạ.”
Hứa Thừa Ngôn dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô mặc áo quần lên, cầm túi xách và điện thoại, dứt khoát đi ra cửa, thậm chí cũng không quay đầu nói một tiếng tạm biệt với anh, cả người cứ vậy mà biến mắt khỏi tầm mắt anh.
Không lâu sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là âm thanh khởi động xe.
Đầu mẩu thuốc lá bị cầm chặt đến biến dạng, anh đưa tay ném vào thùng rác, lại lấy thêm điếu nữa, hết điếu này đến điếu khác, đến cuối cùng lại thấy quá đần độn vô vị, anh dứt khoát ném cả bao thuốc lá vào thùng rác.
Vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra cả phòng vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ, trêи giường toàn là dấu vết làm tình, càng nhìn càng sốt ruột, anh dứt khoát đổi luôn phòng ngủ khác.
Điện thoại có tin nhắn tới, là mẹ nhắc anh đừng để lỡ giờ lành sáng mai.
Loại hôn lễ như vậy, dùng quan điểm của anh để nhìn thì ngày mai trực tiếp đến nơi là được, còn cần tới trình tự phiền toái nào khác a?
Đáng tiếc là cha mẹ hai bên vẫn kiên trì phải làm theo tập tục truyền thống, nào là giờ lành, đón dâu, phá chú rể, bước đi gì đó cũng không thể thiếu, chỉ nghe thôi anh cũng đã thấy nhàm chán.
Tùy tiện trả lời tin nhắn, đầu ngón tay lại bất tri bất giác mở Wechat, nhìn giao diện nói chuyện phiếm với Triệu Ngu, anh thoát ra, bấm vào hình ảnh bộ trang sức kia.
Luôn chê cười anh keo kiệt, anh keo kiệt khi nào? Không phải chỉ là một bộ trang sức thôi sao?
Gửi hình ảnh cho một người liên hệ khác, anh nhắn thêm: [ Giúp tôi chuẩn bị bộ này. ]
Không lâu sau, nữ thư ký gọi điện: “Hứa tổng, đây là bộ trang sức giới hạn, mới ra đã được đặt hết hàng, không mua được.”
Trầm tư một lúc, Hứa Thừa Ngôn mới mở miệng nói: “Nói Lư Bân tìm giám đốc Minh của Lan Tỉ liên lạc với các khách hàng đã đặt, ai mua nhưng chưa nhận thì bảo cậu ta chuyển qua cho tôi, chỉ cần ra giá thì sẽ có người đồng ý nhường lại.
“Dạ, tôi biết rồi.”
Cúp máy, nhìn căn phòng trống rỗng, Hứa Thừa Ngôn mới đột nhiên cảm thấy, hình như mình có bệnh rồi? Cho cô gái đó cũng đã nhiều tiền rồi, vì sao lại còn nghe theo lời cô, mua trang sức cho cô chứ? Nghĩ một chút, anh lại lắc đầu.
Quên đi, chỉ là một bộ trang sức mà thôi, so với nhan sắc và dáng người của cô, cũng rất xứng đôi.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, anh bật giao diện người nào đó lên rồi nhắn: [ Bộ trang sức kia đã bảo người đặt cho em rồi, hai ngày nữa sẽ nhận được. ]
Kết quả sau khi bấm gửi lại hiện lên một dấu chấm than màu đỏ, cùng với đoạn chữ thông báo màu đỏ.
Cô vậy mà lại xóa anh khỏi danh sách bạn bè?