Từng nơi mà Tống Minh chạm qua đều khiến Mặc Thanh thấy sởn gai ốc.
Từ khi y xuống núi đã trải qua rất nhiều chuyện, khi biết được bản thân là huyết mạch Dương gia, không dưng lại mang trên người oan ức, gánh mối thù của cả nhà y đã sợ hãi.
Khi tận mắt nhìn thấy sư huynh chết trước mặt, y cũng đã sợ hãi.
Khi nhìn thấy Dư Phong vì mình mà lo lắng, y càng sợ hắn vì y mà xảy ra chuyện.
Giống như Lâm Du Nhiên đã nói, y chính là tai họa, sớm muộn gì cũng hại chết người xung quanh.
Y không dám trở về sư môn sợ mọi người chịu phiền phức, y chỉ có thể tự mình gánh chịu… y cứ nghĩ tận cùng của đau khổ cũng chỉ như vậy thôi.
Cho đến ngày hôm nay.
Mặc Thanh không biết bản thân mình nên phản ứng sao cho phải.
Từ khi nhìn thấy Tống Minh xuất hiện ở đây y đã cảm thấy kỳ lạ rồi, nhưng y vẫn mong là do bản thân nghĩ nhiều.
Vậy mà sư phụ của y, người đã cứu vớt y, nuôi nấng y từ khi còn nhỏ quay ra nói với y rằng:
“Nếu sớm biết Thiên Ma Nhãn chính là đôi mắt này thì đã lấy nó từ trước rồi, đâu cần phải mất công lâu như vậy.”
Vậy tính ra những năm qua là gì, đối tốt với y, quan tâm y, tất cả đều là giả thôi sao? Hóa ra từ đầu đến cuối cũng chỉ nhằm vào Thiên Ma Nhãn?
Mặc Thanh cũng không biết hiện tại y nên khóc hay nên cười, khóc vì số phận quá thảm thương hay là cười ông trời thật biết trêu ngươi.
Tống Minh lại gần xoa đầu Mặc Thanh nói: “Nhìn Thanh Thanh của ta kinh ngạc chưa này, nếu đã biết bản thân ngươi cầm Thiên Ma Nhãn thì cũng nên sớm chuẩn bị tâm lý trải qua những chuyện như thế này rồi chứ?”
“Tại sao lại làm vậy với ta?”
Nếu chỉ là muốn lấy Thiên Ma Nhãn thôi thì cứ tìm mọi cách hành hạ y đi, tại sao hết người này đến người kia khiến y tin tưởng rồi lại đâm sau lưng y một nhát, cảm giác này còn đau hơn trực tiếp hành hạ y.
“Thanh Thanh đừng khóc.” Tống Minh vỗ nhẹ lên đầu Mặc Thanh, hiện tại Khốn Nguy các đều bị khống chế, gã cũng không cần phải vội vàng lập tức ra tay, đã kiên trì chờ đợi suốt mười ba năm, một chút thời gian này có đáng là gì.
Tống Minh nói: “Ta cũng nhìn ngươi trưởng thành từng ngày, nếu ngươi ngoan ngoãn giao Thiên Ma Nhãn ra ta cũng đâu đến mức ép ngươi vào đường cùng, chỉ tại ngươi không nghe lời vi sư.”
“Ông đừng nói giọng điệu này với ta! Lời thốt ra từ miệng không cảm thấy hổ thẹn sao?”
“Ta có gì mà hổ thẹn? Ta nuôi ngươi khôn lớn, thay cha ngươi dạy dỗ ngươi thành người, đáng nhẽ ngươi phải tự tay giao pháp bảo ra trả ơn ta mới đúng.” Tống Minh thu tay lại, sắc mặt trầm xuống không vui nói: “Là Dương Ngọc tự tay giao ngươi cho ta, nếu không có ta chỉ sợ ngay cả ngươi cũng sớm bị đám người kia phanh thây rồi, còn an ổn sống đến bây giờ sao?!”
Mặc Thanh há hốc miệng không thể tin nổi hỏi lại: “Cha ta… giao ta cho ông?”
“Hiện tại nói cho ngươi biết cũng không sao.”
Tống Minh nâng tay lên, một cái ghế lăn lóc dưới sàn dựng đứng trước mặt, gã khoanh chân ngồi xuống hứng thú nhìn Mặc Thanh, trong tay còn cầm một viên linh châu màu đỏ không ngừng lăn qua lăn lại.
“Dương Ngọc và ta là bằng hữu quen biết nhiều năm, ta nhìn thấy ngươi từ lúc mới lọt lòng, tên của ngươi là do ta đặt, quà đầu tháng của ngươi cũng là ta tặng.
Bao nhiêu năm Dương gia lẩn trốn, Dương Ngọc không giao du với ai...!chỉ có một mình ta biết.”
Vậy thì tại sao nhà họ đã chọn nơi thâm sơn cùng cốc rồi mà vẫn có người truy đuổi không tha?
Mặc Thanh cảm thấy khó chịu đến không thể thở nổi, y khó khăn cất tiếng hỏi: “Cũng là ông truyền tin ra ngoài nên cha mẹ ta mới bị sát hại?”
“Không sai, là ta làm đấy.”
Chút hy vọng cuối cùng của Mặc Thanh cũng hoàn toàn vỡ nát, y giãy dụa điên cuồng, trong mắt chỉ còn lại sự phẫn nộ.
“Ông không phải là người!”
Tống Minh nghe vậy cũng không tỏ thái độ chỉ khe khẽ mỉm cười.
“Thật ra ngươi rất giống cha ngươi, làm kiểu gì cũng không chịu giao ra Thiên Ma Nhãn, từ dụ dỗ đến đe dọa.
Ngay cả khi ta dùng thuật pháp ép ngươi nói ra sự thật ngươi cũng không hé răng nói nửa lời, thật là khiến người khác đau đầu.”
Tống Minh thích thú nhìn sắc mặt Mặc Thanh càng ngày càng khó coi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy nên ta mới lựa chọn cho ngươi xuống núi, dù sao thì người muốn đoạt pháp bảo đâu chỉ một mình ta, lúc đó ta chỉ cần ngồi yên một chỗ đợi thời cơ, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, thật là thú vị.”
Khi xưa Tống Minh truy đuổi Thiên Ma Nhãn nhiều năm, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Dương gia, không may một lần ngã xuống núi bị thương nặng được một cặp vợ chồng cứu giúp.
Lúc đầu gã định rời đi luôn nhưng vô tình nghe thấy vợ chồng Dương Ngọc nói chuyện, biết được họ chính là huyết mạch Dương gia đang bỏ trốn, và thế là tìm mọi cách để lưu lại.
Lúc ấy Dương phu nhân vừa mang thai, Dương Ngọc chăm sóc nương tử không tiện đi lại nên Tống Minh thuận lợi tiếp cận, cứ cách dăm bữa nửa tháng lại mang đồ lên cho hai người họ, lâu dần trở nên thân thiết.
Gã thử dò hỏi nhiều lần nhưng Dương Ngọc chỉ lấy thân phận một nông phu bình thường, không hỏi được thứ cần muốn gã quyết định trộm, nhưng dù tìm cách nào cũng không thấy tung tích của Thiên Ma Nhãn.
Dương Ngọc rất cẩn thận, cứ một hai năm lại chuyển đi một lần, nhưng Tống Minh đã giúp đỡ họ rất nhiều nên được Dương Ngọc coi như bằng hữu, dù chuyển đi đến đâu vẫn thư từ qua lại, vậy nên trong những năm qua tung tích của Dương Ngọc gã luôn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Và cũng từ đây Tống Minh lén truyền tin tức của Dương Ngọc ra ngoài.
Mềm yếu gì cũng không được thì chỉ còn cách ép bức vào đường cùng, khiến Dương Ngọc can tâm tình nguyện dâng Thiên Ma Nhãn lên.
Nhưng ngoài dự tính của Tống Minh, Dương Ngọc vậy mà lại rất thông minh, phái bao nhiêu người đến cũng thuận lợi trốn thoát còn cắt đứt liên lạc với gã suốt vài năm.
Tống Minh cứ nghĩ có khi nào Dương Ngọc nghi ngờ gã rồi?
Thật không may là Dương gia bị người ta truy sát lâu như vậy Dương Ngọc đã sớm quen, một chút nghi ngờ cũng không có, sợ Tống Minh bị liên lụy nên mới tạm thời cắt đứt liên lạc.
Cho đến một hôm Dương phu nhân lại mang thai, đến ngày gần sinh nở Dương Ngọc không có cách nào xuất đầu lộ diện.
Trước kia nhà họ rất đông đủ còn có thể nương tựa vào nhau, nhưng hiện tại chỉ có mình ông là trụ cột gia đình, không yên tâm bỏ con cùng nương tử lại để xuống núi mua thuốc, nhớ đến bằng hữu lâu năm không gặp đành viết thư cầu cứu.
Dù sao người đó cũng không biết họ là người Dương gia, còn có thể tin tưởng.
Tống Minh nhận được thư như bắt được vàng, lần này gã quyết không nương tay nữa, lập tức cấu kết với người khác lập kế dồn Dương Ngọc vào chỗ chết.
Đến khi đó chỉ cần đợi Dương Ngọc ngã xuống, gã chạy đến đưa tay cứu giúp làm ân nhân cứu mạng, Dương Ngọc chẳng phải rất biết ơn, trước khi chết sẽ an tâm trao lại Thiên Ma Nhãn cho gã hay sao?
Ý đồ của Tống Minh thật sự đã thành sự thật, khi Dương Ngọc hấp hối ông ta chạy đến, nhưng chỉ đổi lại pháp bảo chẳng thấy, chỉ có một đứa trẻ hôn mê bất tỉnh.
Dương Ngọc nhờ gã chăm sóc con hộ rồi cứ thế tắt thở, một chút tung tích của Thiên Ma Nhãn cũng không để lộ ra.
Tống Minh nổi giận đến phát điên, lục lọi hết trên thi thể mà vẫn không phát hiện được thứ gì, gã ném xác của Dương Ngọc ra ngoài rồi vác lấy đứa nhỏ đi.
Cũng lớn bằng này rồi chẳng lẽ không biết một chút gì, chắc hẳn Dương Ngọc sẽ giao lại pháp bảo cho con của ông ta.
Nhưng Tống Minh lại thất vọng một lần nữa vì Mặc Thanh cái gì cũng không nhớ, ông ta dùng bao nhiêu loại thuật pháp nhưng ký ức của Mặc Thanh trống rỗng, hết cách đành phải giữ Mặc Thanh bên cạnh nuôi dưỡng.
Lão ta tin chắc là Dương Ngọc để lại đường lui, vậy nên bình thản chờ đợi, rồi sẽ có một ngày Mặc Thanh sẽ để lộ tung tích của Thiên Ma Nhãn.
“Không uổng công ta nhẫn nhịn bao lâu nay.” Tống Minh khoái chí cười lớn.
“Mặc Thanh.
Không phải ngươi luôn nói muốn báo đáp ta sao? Giờ cơ hội đến rồi, ngươi tự ra tay… hay muốn ta động thủ?”