Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 33




Bỗng nhiên, bầu không khí xung quanh đột nhiên ngưng đọng, dường như bỗng chốc yên tĩnh lại, lại dường như mưa gió sắp đến bão táp cuồn cuộn.
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi gần như đồng thời có ảo giác ngực bị đụng phải một cái, hai cô không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy. Liếc nhìn dưới bàn chân của Lộ Vô Quy có một bát quái cực mỏng như là tách ra từ âm khí nồng nặc như khói đen.
Quá tối, các cô không thấy rõ Lộ Vô Quy lắm, nhưng có thể cảm giác được áp lực nặng nề mà Lộ Vô Quy mang cho các cô.
Phần cảm giác áp lực này không chỉ có các cô cảm thấy, ngay cả quỷ xung quanh hình như cũng cảm nhận được mà thoáng cái lùi ra rất xa, chỉ có cảm giác chấn động từ phương xa ào ào xông đến với tư thế sông lớn dâng trào.
Cùng lúc tay Lộ Vô Quy bấm một cái thủ ấn chậm rãi giơ lên, Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi tinh tường trông thấy bát quái dưới chân Lộ Vô Quy đang từ từ lên cao, hình như là bị Lộ Vô Quy nâng lên. Hai cô tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy bát quái kia vẫn đang ở dưới chân Lộ Vô Quy, cũng không có bay lên, nhưng hình như "sáng" hơn một chút so với vừa rồi. Phần "sáng" này cũng không phải thật sự sáng, mà là cùng đen tối xung quanh tạo ra thị giác chênh lệch khiến cho các cô cảm thấy sáng, giống như âm khí bị đẩy ra rồi, tồn tại một luồng sức lực tương tự với dương khí đang lưu chuyển ở trong đó, lại như âm dương giao hòa hình thành ánh sáng. Ánh sáng này tại trong hắc ám ở đây cực kỳ không nổi bật, nhìn chăm chú cũng không nhìn ra sự khác biệt, nhưng dùng khóe mắt hoặc đi cảm giác lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ rõ rệt. Nói một cách chính xác, thiên về khí tràng nhìn không thấy bằng mắt thường nhưng có thể cảm nhận rõ rệt, một luồng khí tràng muốn in hợp cùng Bát Quái Thái Cực Âm Dương.
Đúng lúc này, bàn tay Lộ Vô Quy bấm thủ ấn nhấc lên bằng độ cao ngực, nàng vung lên hai tay dùng một loại tốc độ chậm đến tận cùng vẽ Thái Cực đồ, đồng thời trong miệng trầm giọng niệm: "Thái cực vô cực, âm dương trấn càn khôn!" Dứt lời, khí đen trước mặt nàng tạo thành một đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư. Thủ ấn của Lộ Vô Quy biến đổi, hét lớn một tiếng: "Thiên địa Tứ Tượng, Bát Quái, khởi!" Chỉ thấy chưởng ấn của nàng nâng lên phía trên một chút, bát quái dưới chân giống như là được nàng chỉ dẫn bay lên. Lộ Vô Quy đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn dõng dạc: "Thái cực dưới chân khởi bát quái, thân gánh âm dương khởi càn khôn, vạn vật quy nguyên, vạn pháp quy nhất, thái cực vô cực, mượn phép âm dương! Sắc!" Cùng lúc đó, Bát Quái đồ dưới chân nàng bay lên dùng thế lôi đình vạn quân hội tụ với Thái Cực vẽ ra trong tay, khi nàng giơ lên lòng bàn tay hướng về đỉnh đầu đẩy một cái, một tiếng "Sắc" vừa ra, Bát Quái Thái Cực Âm Dương đó hóa thành một luồng khí lưu liền bay tới nơi nhiều quỷ quái nhất trên đỉnh đầu ——
Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi hầu như cùng lúc cảm giác được "đùng" một tiếng không khí chấn động, đồng thời trông thấy luồng khí lưu có đồ án Thái Cực Bát Quái dùng tư thế giang hà bôn lôi nổ ra một cái lối đi u ám tối tăm ở giữa khói đen trên đỉnh đầu. Nói là lối đi, cũng không rõ đến cùng có phải hay không, dù sao so với xung quanh tối om om thì hơi nhạt màu một chút. Âm khí vẫn đậm như cũ, đậm giống như mực vậy, thế nhưng lũ quỷ chi chít đến mức mắc chứng sợ hãi đông đúc, choáng hết cả đầu đã không còn nữa, không biết chạy đi nơi nào rồi.
Đây là?
Không đợi hai cô hiểu rõ Lộ Vô Quy đang làm cái gì, liền trông thấy Lộ Vô Quy giống như vịn cái gì trực tiếp trèo lên trên.
Tả Tiểu Thứ vội vàng chạy đến chỗ Lộ Vô Quy leo lên trên, ra sức sờ mó, ngoại trừ âm khí thì cái gì cũng không sờ được.
Cô lại không ngốc, lúc này Lộ Vô Quy leo lên trên, ngoại trừ leo lên giếng Hoàng Tuyền thì còn có thể là cái gì. Cô kêu một tiếng: "Du Lừa Đảo đuổi kịp!" Kiếm vào vỏ, đeo vào phía sau, đạp bước nhảy tót lên, hai tay ôm lấy, vững vàng mà ôm chặt lấy bắp đùi của Lộ Vô Quy, còn hỏi câu: "Em làm như thế nào mà leo lên trên được vậy!" Cô vừa nói xong, Du Lừa Đảo cũng nhảy lên trên, ôm eo của cô, sau đó vòng một tay ôm ngang hông của cô giữ chặt cô.
Trọng lượng một người treo ở ngang hông, eo của cô thiếu chút nữa đứt mất, cảm thấy hít thở cũng không nổi. Cũng may là thân thích nhà mình, biết thương người, Du Lừa Đảo rất nhanh đã đưa một tay vắt lên đùi Lộ Vô Quy, ôm lấy bắp đùi của Lộ Vô Quy. Hai cô một trái một phải, bám hết vào trên đùi của Lộ Vô Quy rồi. Tả Tiểu Thứ bừng tỉnh đại ngộ, kêu: "Thì ra ôm bắp đùi là làm như thế!"
Du Thanh Vi kêu lên: "Đừng nói chuyện." Lại hỏi: "Tiểu muộn ngốc, có thể chịu nổi không?"
Lộ Vô Quy rầu rĩ "Ừ" một tiếng. Trọng lượng của hai người treo hết ở trên bắp đùi, khiến cho nàng muốn bước chân đi đạp vách giếng mượn lực cũng không làm được, toàn bộ nhờ sức lực hai tay đỡ lấy, nàng cảm thấy tay mình nắm lấy rễ cây quỷ đều đang phát run. Giờ mà té xuống, không biết Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ai sẽ lót đáy, nhưng nàng dám nói, cái người lót đáy tuyệt đối sẽ không toàn mạng. Nàng không dám buông tay, cắn răng chống đỡ, đến khi hai tay nắm chặt ổn định thân thể, mới từ trong kẽ răng nói ra: "Đừng ôm chân tôi, tự mình leo đi!" Động tĩnh tới từ phía cây quỷ càng ngày càng gần, kết quả Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ còn có tư thế ôm lấy bắp đùi không buông tay cũng không động đậy.
Lộ Vô Quy gấp gần chết, kêu lên: "Đừng ôm chân, giúp đỡ! Bằng không thì tôi leo không nổi." Nàng vừa mới dứt lời, bàn tay lạnh buốt của Du Thanh Vi liền tiến vào trong quần áo của nàng, thoáng cái giữ chặt dây lưng nàng đeo trên eo, lại bám vào ba lô của nàng bò lên trên lưng nàng, thở phì phò nói: "Nếu không, em cõng tôi." Tiếng thở mạnh thổi bên tai của nàng làm nàng ngứa không ngừng rụt cổ. Nàng còn kêu: "Đừng nói chuyện, a!" Tiếng nói chưa dứt, lại một người leo lên. Trọng lượng hai người treo ở trên người, đè Lộ Vô Quy thiếu chút nữa tay không nắm vững mà té xuống, nàng cảm thấy con ngươi của mình lồi lên cả rồi. Lộ Vô Quy vội vã duỗi chân giẫm vào vách đá trên giếng. May mà rễ cây quỷ nơi này có nhiều chỗ đặt chân.
Động tĩnh phía dưới giếng giống như thúc hồn chú, Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán chảy xuống như mưa. Hai người này một trái một phải bám vào trên người của nàng, khiến cho lúc này nàng cử động cánh tay rất bất tiện, nhưng thời điểm này đâu còn để ý được cánh tay có thể va vào hai cô ấy hay không chứ, va vào thì va vào đi!
Trên người Lộ Vô Quy đeo theo trọng lượng của hai người tựa như gánh lấy hai ngọn núi lớn, dùng cả tay chân mà leo lên trên, nàng thầm nghĩ: "Tôi cảm thấy hai chị nặng gấp mười lần chị Hiểu Sanh." Làm nàng mệt mỏi đến nỗi ngay cả thở dốc cũng không biết nên thở thế nào.
Lộ Vô Quy leo lên trên, chợt nghe được động tĩnh cực lớn đó càng ngày càng gần, sau đó liền đến phía dưới giếng. Âm khí cuồn cuộn dâng lên, như có đại quái vật nào đó đang xông lên.
Lộ Vô Quy bị sợ đến toàn thân căng thẳng, không biết một luồng sức lực sinh ra từ đâu, tay chân đồng thời xuất trận đã nhanh đến mức không thể nhanh hơn nữa mà leo lên trên, thế nhưng nàng muốn nhanh nữa, trọng lượng của hai người bám ở trên người cũng không mau được.
Bỗng nhiên, Du Thanh Vi vốn ôm lấy nàng thật chặt, một cánh tay trực tiếp bám vào trên cổ của nàng, ghìm chặt nàng, sau đó tay kia vọt tới lục ra một lá bùa lôi ——
Lộ Vô Quy mắt trợn trắng, mặt bị ghìm đến đỏ bừng, từ cổ họng phun ra mấy chữ: "Không nên, sẽ chết —— "
Du Thanh Vi vừa định kích phát bùa lôi nổ về phía thứ đồ lớn dưới đáy, nghe được tiếng nói của Lộ Vô Quy, trên tay liền tạm ngừng, hỏi: "Em nói cái gì?"
Lộ Vô Quy lại phun ra ba chữ: "Giếng sẽ sập..."
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Lộ Vô Quy không leo lên nữa, thứ kia đã sắp vọt tới dưới chân rồi, quát to một tiếng: "Du Lừa Đảo, cô đừng siết cổ em ấy!" Cô tức giận đến mức thật muốn đá một cước vào trên người Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi thu lại bùa Thiên Cương thần lôi, bỗng chốc mở ra quạt giấy đánh vào dưới giếng, quát to một tiếng: "Leo nhanh!" Hai tay lại ôm chặt Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy chỉ nghe được động tĩnh bùa phá ma trấn tà đánh ra sau lưng nảy sinh một tiếng "ầm" trầm thấp, ngay sau đó cũng cảm thấy toàn bộ vách giếng đều đang rung chuyển, dường như muốn sụp, suýt chút nữa rung nàng rơi xuống, nàng ôm chặt lấy rễ cây quỷ, trong lòng kêu to: "Mình không bao giờ muốn xuống giếng Hoàng Tuyền cứu người nữa rồi, cho hai căn nhà lớn cũng không xuống."
Cũng may vách giếng lung lay hai cái thì không lung lay nữa, có điều âm khí của giếng âm phai nhạt rất nhiều, nắm lên rễ cây quỷ này rất bất ổn. Nàng kêu lên: "Du Thanh Vi, đây là giếng âm, nếu như âm khí bị đánh tan, giếng âm sẽ sập, chúng ta đều chết."
Tả Tiểu Thứ sắp khóc, kêu to: "Đừng nói nữa, leo mau. Đừng kéo chân của tôi ——" đạp, lại đạp, dùng sức mà đạp!
Lộ Vô Quy bị Tả Tiểu Thứ đạp chân lắc lư không ngừng.
Du Thanh Vi kêu to: "Đuổi lên đây rồi, leo nhanh."
Mặt Lộ Vô Quy nghẹn đỏ bừng, toàn bộ gân trên cổ, trên mặt nổi lên, nàng cắn chặt răng, ra sức leo lên trên. Mà càng leo càng nặng.
Tả Tiểu Thứ phát ra một tiếng kêu to: "A ——".
Du Thanh Vi cũng kêu rên "A!", sau đó, cô lại vung lên cây quạt đánh một lá bùa xuống dưới.
Một quạt đánh ra bùa phá ma trấn tà đi xuống, Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy ba cái trọng lượng ngăn cản các nàng chợt nhẹ đi, bất chấp có thể quăng rơi hai người ở trên người nàng hay không, mạnh mẽ nhịn một hơi rồi dùng chân đạp vách giếng bạt mạng mà leo lên trên.
Rốt cuộc, tay của nàng đụng vào mép giếng, sau đó thoáng cái chụp lên mép giếng. Tay của nàng vừa chụp lên, bỗng nhiên một bàn tay nóng hổi giữ lại cánh tay nàng, dọa sợ Lộ Vô Quy vang "ong" một tiếng trong đầu, cùng lúc đó chợt nghe thấy tiếng ông Du vang lên từ trên đầu: "Mau lên đây!"
Tay nóng như vậy, là người!
Lại có một tay đưa qua nắm chặt quần áo trên vai nàng, sau đó còn có một cánh tay bắt được Du Thanh Vi, lại tới nữa một tay bắt được Tả Tiểu Thứ.
Lộ Vô Quy không nhìn thấy người, nhưng nàng nghe được tiếng nói của ông Du cũng biết là ông Du còn dẫn theo người canh giữ ở đây tiếp ứng.
Người nọ sức lực không nhỏ, hai cánh tay níu lại nàng liền kéo nàng lên giếng Hoàng Tuyền!
Nàng, Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, được ông Du cùng chàng trai kia lôi ra giếng, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ nằm trên đất, thở hổn hển liền không thể động đậy.
Trong giếng tuôn ra kịch liệt chấn động, giống như có thứ to xác nào đó đang xông lên, âm khí cuồn cuồn nổi lên lao thẳng cao như hai tầng lầu, cũng may nơi này hình như có bố trí gì đó, lúc vọt tới độ cao hai tầng lầu đã bị một luồng dương khí rất dày nặng chặn lại. Nhưng mà, dương khí đó chống đỡ được âm khí xông lên, lại ngăn không được thứ gì đó đuổi theo phía dưới giếng ra đây.
Lộ Vô Quy bỗng chốc đẩy ra tay Du Thanh Vi, từ trong tay của cô lục ra lá bùa Thiên Cương thần lôi nhăn nheo, nàng ngay cả thở cũng không kịp mà từ trong phổi nặn ra một hơi nghẹn ra một chữ: "Chạy ——" kích phát bùa Thiên Cương thần lôi liền đập xuống giếng Hoàng Tuyền đó.
Ngay lúc nàng hô chữ đó, ông Du cùng chàng trai kia đã hành động rồi, chàng trai cõng lên Du Thanh Vi, lại nắm lấy Tả Tiểu Thứ, gào to: "Du lão mang theo Lộ tiểu thư —" liền chạy ra ngoài.
Sau khi Lộ Vô Quy nổ ra bùa Thiên Cương thần lôi vào giếng Hoàng Tuyền, hai tay của ông Du đã nắm lấy quần áo trên vai Lộ Vô Quy liền kéo nàng ra ngoài.
Bọn họ vừa lùi khỏi vài mét, dưới giếng âm hiện lên một tia điện cùng một tiếng nổ vang, có sét tán ra.
Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy một luồng điện phả vào mặt, giật nàng nhịn không được co quắp vài cái, ngay cả Du lão gia tử níu quần áo ở trên vai nàng cũng run lên vài cái như điện giật.
Sau khi bùa lôi kích phát phóng sét xung kích xuống dưới, giếng âm đó tựa như ảo ảnh bỗng chốc tiêu tán.
Mặt đất biến thành sàn xi măng.
Lộ Vô Quy thở gấp đến nỗi sắp thở không ra hơi, ngay cả sức lực động đậy đầu ngón tay cũng chẳng còn.
Ông Du kéo nàng, kéo không nổi, liền đẩy nàng xuống đất để nàng nằm ở đó thở dốc kịch liệt.
Nàng thở hổn hển tròn mười mấy phút, mới xem như thuận khí.
Lúc này, sét tản đi, âm khí lại hội tụ tới đây, giếng Hoàng Tuyền cùng gốc cây quỷ bên giếng lại ngưng tụ ra từng chút một, mặt đất xi măng lại biến mất rồi.
Chàng trai vừa rồi mang đi Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ lại trở về, đi đến bên người nàng đưa tay muốn đỡ nàng dậy.
Hỏa khí trên thân người đàn ông này còn nặng hơn chị Hiểu Sanh, Lộ Vô Quy cảm thấy bên cạnh không phải bếp lò, mà là cái bàn là, dọa nàng sợ thoáng cái bò dậy từ trên mặt đất, nói: "Tự mình đi." Nói xong, chân mềm nhũn, lại ngã xuống đất.
Chàng trai đó hỏi: "Em còn đi được không?"
Lộ Vô Quy ngồi dưới đất, miệng đắng lưỡi khô không muốn động tí nào, xua tay, nói: "Bùa...bùa lôi vừa nổ... kia... những con quỷ... quỷ gì gì đó... kia... sẽ không... sẽ không đi lên nữa, tôi... tôi ngồi đến rạng sáng rồi đi."
Ông Du nói: "Tiểu Đường, cậu dán bùa nặc dương vào trên người rồi đi đỡ nó. Trên người Tiểu Quy Quy âm khí nặng."
Chàng trai kia giờ mới hiểu được. Vẻ mặt hắn đau lòng lấy ra lá bùa nặc dương vỗ vào trên người, lúc này mới đi qua nâng dậy Lộ Vô Quy cõng trên lưng đi ra ngoài.
Bùa nặc dương giấu được dương khí, nhưng không giấu được cái mùi khó ngửi trên người đàn ông này, Lộ Vô Quy bị xộc đến nỗi nắm mũi không dám thở. Nếu không phải nàng thoát lực chân mềm đi không được, thì nàng kiên quyết không cho cái người gọi là Tiểu Đường này cõng.
Cũng may Tiểu Đường bước chân lớn, đi được nhanh. Trước khi Lộ Vô Quy khiến mình ngột chết rốt cuộc nhìn thấy xe đỗ ở ven đường, cửa xe ở ghế sau mở ra, nàng được đặt ở trên xe, cùng Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ ngã quắp ở trên ghế sau. Lộ Vô Quy quay đầu liếc nhìn Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ đồng loạt nằm la liệt thành một hàng với mình, nhanh chóng quay đầu. Nàng không muốn phản ứng hai chị ấy tý nào nữa, không muốn nói với hai chị ấy câu nào nữa.