Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 110




Qua một hồi lâu, âm xà bọc thành một cục bắt đầu tản ra, từ từ lộ ra thây máu dưới xà cầu. Trong xương sọ, trong khoang ngực, trong bụng thây máu đều bị âm xà quấn chặt lấy, thịt trên người nát tươm như là bị nghiền ép, giống như xương sườn và xương đùi của thịt heo không được róc sạch thịt trên quầy. Hai hốc mắt của thây máu đều có âm xà đang chui ra ngoài, trong cái miệng há to có ba con rắn đang chen nhau ra ngoài. Toàn bộ xương trên người nó bị âm xà bóp nứt, bóp gãy, khi âm xà rời đi, cốt tủy của nó như là mất đi chống đỡ dần dần tan vỡ, sụp thành một đống thịt rữa xương nát.
Lộ Vô Quy sững sờ mà nhìn con thây máu trở thành bộ xương nát, sợ đến hai mắt trợn tròn.
Đột nhiên, quan tài chấn động mạnh làm thân thể Lộ Vô Quy lắc lư một cái, cũng may nàng phản ứng kịp thời tay mắt lanh lẹ bám lấy nắp quan tài, ổn định thân hình.
Bộ dáng chết thảm của thây máu ở ngay trước mắt, gần trong gang tấc, dọa Lộ Vô Quy mặt cắt không còn giọt máu.
Quan tài lắc lư qua lại rất dữ dội, làm cho Lộ Vô Quy phải nằm bò trên quan tài, hai tay gắng sức bám lấy quan tài mới có thể không để mình bị rớt xuống.
Cùng với sự di chuyển của quan tài, Lộ Vô Quy nằm bò trên quan tài càng ngày càng cách xa con thây máu đã thành bộ xương nát kia, cho đến khi thây máu biến mất khỏi tầm mắt nàng mới hoàn hồn.
Xóc nảy kịch liệt làm cho nàng buồn nôn, cuối cùng không nhịn được, nghiêng người nôn "ọe" xuống dưới quan tài!
Khi nàng thò đầu nôn xuống bên dưới quan tài, trông thấy bên dưới quan tài âm xà đung đưa lên xuống giống như thủy triều, thủy triều rắn làm ngập quan tài chỉ còn lại độ cao khoảng nửa thước (16,7cm) là còn lộ ra bên ngoài. Rắn bên dưới quan tài cách nàng không tới một thước (33,3cm), gần ngay trước mắt.
Lộ Vô Quy sợ rụt đầu lại, cả người như nhũn ra nằm nhoài trên nắp quan tài không dám động đậy tẹo nào.
Quan tài của Du Đạo Pháp ở bên trong thủy triều rắn giống như là một chiếc thuyền nhỏ bị thủy triều đẩy mạnh loạng chòa loạng choạng mà tiến về phía trước.
Lộ Vô Quy không ngừng ngã trái ngã phải theo sự lắc lư của chiếc quan tài, khiến nàng hoa mắt chóng mặt, ói ra nhiều lần.
Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác mình càng ngày càng cách xa vách đá, bốn phía bị màn sương đen bao phủ, cái gì cũng không thấy.
Lộ Vô Quy chóng mặt vô cùng, mí mắt nặng trĩu, nàng có chút không phân biệt được rốt cuộc là mình xuống trong giếng đi âm hay là đang ngủ mơ.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông du dương thanh thúy vang lên, dọa Lộ Vô Quy lập tức mở mắt ra, lúc này nàng mới phát giác chính mình cũng không biết ngủ thiếp đi từ khi nào. Hai tay của nàng bởi vì thời gian dài dùng sức bám vào ván quan tài mà đã vừa tê vừa đau.
Màn sương đen xung quanh phai nhạt rất nhiều, có thể nhìn ra xa chút, trên đất đâu đâu cũng có xương cốt người chết và âm xà quấn ở trên xương người chết, có con thì bò đi khắp nơi, con thì quấn lại thành cục với nhau, những âm xà này so với âm xà khiêng quan thì có vẻ thản nhiên tùy ý nhiều hơn, cảnh tượng xung quanh thoạt nhìn như là vùng hoạt động sinh sôi nảy nở của âm xà.
Nàng chưa từng tới nơi này.
Lộ Vô Quy không hề có một chút ấn tượng nào đối với nơi đây, thậm chí không có một chút cảm giác quen thuộc.
Nàng ngồi xếp bằng, mờ mịt nhìn về bốn phía.
Ngoài sương đen, xương khô, âm xà ra, cái gì nàng cũng không nhìn thấy.
Bên cạnh nàng tụ tập âm xà nhiều không đếm xuể, âm xà khiêng quan tài của Du Đạo Pháp bao vây bốn phía, trong bán kính gần 10 mét đến cả cái chỗ đặt chân cũng không có. Lộ Vô Quy cảm giác cho dù mình dán vào bùa phong cương cũng không thể nhảy ra khỏi lồng rắn này.
Bùa phong cương!
Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn xuống chân, nhìn thấy bùa phong cương không biết đã mất hiệu lực từ khi nào, sớm không biết đã rơi đi đâu rồi.
Nàng không cảm nhận được một tý dương khí nào, nói vậy đã đến lúc trời sáng, đường âm biến mất rồi.
Đột nhiên, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác này làm cho nàng theo bản năng nhìn vào trong màn sương đen đằng trước, trong lòng có một loại cảm giác bức thiết khó có thể diễn tả, giống như là có cái gì đang vẫy gọi nàng, lại như là...nàng có thứ gì đó rơi ở phía trước. Cảm giác này rõ đến cực kỳ mãnh liệt kỳ quái.
Nàng run run rẩy rẩy đứng lên trên quan tài lung lay không ngớt, đưa mắt nhìn tới, nhưng vẫn không thấy gì cả, còn suýt chút nữa bị rung xuống quan tài rơi vào trong bầy rắn, điều này làm cho nàng cả người mềm nhũn, lại ngã ngồi về trên quan tài. Nàng nghĩ thầm: "Nhỡ đâu âm xà nể tình Đại Bạch mà không cắn mình thì sao?" Nàng thử, lặng lẽ, từ từ duỗi chân ra quan tài, xem những âm xà này có thể né ra chân nàng hay không.
Đế giày của nàng còn chưa có lại gần âm xà bên dưới quan tài, liền liếc thấy có một cái bóng màu trắng dựng đứng lên, nàng chậm rãi từ từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con âm xà to như bình giữ nhiệt cỡ lớn cao cao mà dựng lên, mắt rắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, vảy rắn sau cổ dựng lên tràn đầy uy hiếp.
Lộ Vô Quy dè dặt duỗi chân xuống thêm xíu nữa, con âm xà đó không ngừng phun ra đầu lưỡi bỗng nhiên phát ra tiếng "xì xì", vảy rắn dựng lên cũng phát ra tiếng vang tương tự, bầy âm xà xung quanh đang tuôn về phía trước đột nhiên ngừng lại, có âm xà quay đầu lại vọt về phía quan tài.
Lộ Vô Quy lập tức rơi mồ hôi lạnh rào rào, nàng vội vàng thu chân về trên quan tài cuộn lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt con đại xà có thể gọi là âm mãng kia.
Con âm mãng đó thè lưỡi về phía nàng một cái, sau đó mở ra cái miệng đen kịt lộ ra răng rắn sắc bén dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng na ná tiếng "Ha...", như là tiếng hà hơi lại như là tiếng gầm gừ, đầu rắn đột nhiên vẫy tới phía nàng một cái, dọa Lộ Vô Quy co rụt người ra sau, suýt chút nữa vung lên thước pháp Lượng Thiên đập vào đầu nó. Nếu như chỉ có một con âm xà, Lộ Vô Quy tuyệt đối liền đập tan.
Nhưng xung quanh có nhiều âm xà như thế, trong nháy mắt nàng nhớ đến tử trạng của con thây máu kia, nàng sợ đến nỗi dùng sức nắm chặt thước pháp Lượng Thiên cả người run cầm cập như là sàng gạo, cái tay nắm chặt thước pháp Lượng Thiên làm sao cũng không nhấc lên nổi.
Những âm xà kia tiếp tục bò về phía trước.
Thủy triều rắn lại lần nữa tiếp tục tiến lên.
Lộ Vô Quy co rụt ở trên quan tài, nàng trông thấy con âm mãng vừa nãy uy hiếp nàng vẫn duy trì ở bên cạnh nàng với khoảng cách tầm hai, ba thước, mắt rắn đó hầu như không rời khỏi nàng. Lộ Vô Quy lặng lẽ hơi di chuyển đến phía sau quan tài, chuẩn bị chuyển sang nơi khác thử xem có thể xuống hay không, nàng đang chuẩn bị nhấc chân, thì thấy phần sau quan tài có một con âm mãng không khác con âm mãng ban nãy là bao ngẩng đầu lên, một đôi mắt rắn nhìn chòng chọc vào nàng, không ngừng phun ra đầu lưỡi với nàng.
Sao mà phía sau quan tài còn có một con nữa!
Lộ Vô Quy chợt nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu nhìn xung quanh quan tài, vừa nhìn cái thì phát hiện trước sau trái phải quan tài đều có âm mãng không khác nhau là bao vây nhốt. Nàng đã thử rồi, cho dù nàng muốn từ bên nào xuống đất, chỉ cần nàng lộ ra ý đồ này, sẽ có âm mãng nhô ra ngăn cản nàng.
Nàng không hiểu vì sao lại như vậy, nàng không biết những âm xà này muốn làm cái gì, nàng rất muốn nhảy xuống xông ra bên ngoài, nhưng mà nàng không dám, nàng sợ âm xà cắn nàng.
Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt thước pháp Lượng Thiên đứng lên. Nàng mới vừa bước ra một vị trí Bát Quái bộ, bốn phương tám hướng đồng thời có mười mấy con âm mãng không khác nhau là bao dựng người lên.
Những âm mãng này cao cao dựng người lên, trong miệng phun ra lưỡi rắn, vảy rắn phía sau dựng thẳng cao, trong miệng phát ra tiếng "Ha" uy hiếp, chậm rãi áp sát Lộ Vô Quy, dáng vẻ bất cứ lúc nào muốn nổi giận tấn công.
Cùng với sự áp sát của những âm xà này, Lộ Vô Quy từ từ rụt lại, cuối cùng lại ngồi trở về trên quan tài. Nàng co người ôm thước pháp Lượng Thiên vừa uất ức vừa sợ hãi mà nhìn những âm mãng này.
Âm mãng lại trở về bên trong bầy rắn, tiếp tục bò về phía trước.
Lộ Vô Quy không biết nên làm gì, đành phải đàng hoàng ngồi ở trên quan tài bị những âm xà này khiêng đi.
Trong màn sương đen phía trước hiện lên hai chùm sáng màu trắng, hai chùm sáng này độ cao độ dài đều giống nhau, cách nhau khoảng hơn một trượng, xung quanh ánh sáng trắng thấp thoáng có một đường viền màu đen, khá giống cửa.
Nói là cửa thôi, chứ cũng không có nhìn thấy có tường rào và cánh cửa, Lộ Vô Quy khó mà nói đó là cái gì.
Lúc càng ngày càng gần, nàng mới nhìn rõ, hai chùm sáng màu trắng đó lại là hai chiếc đèn lồng màu trắng. Chỗ vừa nãy nàng nhìn như là cửa cũng không phải là cửa, mà là một cái cổng chào, trên cổng chào còn dùng chữ triện viết ba chữ "Thôn Liễu Bình".
Lộ Vô Quy kinh hãi miệng há to!
Nàng không biết trên đường âm lại còn có một "thôn Liễu Bình", đây là trùng tên với thôn Liễu Bình tại dương gian? Hay là người thôn Liễu Bình sau khi chết thành quỷ đều ở tại đây?
Trong lúc suy tư, âm xà đã khiêng nàng cùng quan tài đi qua cổng chào.
Khi nàng nhìn thấy ba chữ "thôn Liễu Bình", tưởng là mình sẽ nhìn thấy thôn xóm cổ đại giống như quỷ thôn bên sông âm, hoặc là nhìn thấy nấm mồ quan tài khắp nơi như hồi trước xuống giếng âm, nhưng mà, ở trước mặt nàng lại là một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu không biết dẫn tới nơi nào.
Nàng nhìn phía trước, là con đường nhỏ, nhìn phía sau, nhưng vẫn là con đường nhỏ.
Trên cả con đường nhỏ cũng chỉ có một đội ngũ âm xà khiêng quan này.
Hai bên đường nhỏ màn sương đen bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Quỷ khí nặng dần, gió âm nổi lên bốn phía, quỷ ngữ với tiếng quỷ hú ầm ĩ lẫn vào với nhau, còn ồn hơn lúc họp chợ trên trấn. Nàng không nhìn thấy bóng "người", thậm chí ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy, nhưng gió loạn xung quanh trào tới nói cho nàng biết xung quanh đây tất cả đều là quỷ.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, trong phạm vi âm xà khiêng quan không có một chút gió âm không có một con quỷ xuất hiện.
Địa phương xa lạ, âm xà quỷ dị làm Lộ Vô Quy vô cùng bất an.
Nàng xem tình hình này liền biết âm xà chắc chắn sẽ không thả nàng rời đi, nàng còn phải đi tìm vật liệu vẽ bùa tìm chồn vàng tính nợ, Du Thanh Vi còn đang chờ nàng —— nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, thầm nghĩ: "Ể, Du Thanh Vi chờ mình làm gì?" Cảm thấy Du Thanh Vi không có chuyện gì cần chờ nàng, nàng lại nghĩ, kêu lên: "Ối, không đúng, quan tài của ông Du bị âm xà trộm đi, Du Thanh Vi phát hiện không thấy quan tài đâu hẳn là sốt ruột!" Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Nếu không mình cõng thi thể ông Du trở về, để lại một quan tài trống rỗng để âm xà nhấc đi?" Nàng lại nghĩ, bản thân nàng còn rơi vào trong bầy âm xà không có cách nào rời đi, càng khỏi nói cõng lấy ông Du rời đi.
Bỗng nhiên, quan tài nghiêng một cái, Lộ Vô Quy thất thần mất thăng bằng ngửa người liền ngã ra sau, dọa nàng luống cuống tay chân chộp vào nắp quan tài, nằm nhoài trên quan tài mới không rớt xuống. Nàng phát hiện quan tài thế mà lại nghiêng góc hơn bốn mươi độ, mà ở trước mặt nàng lại xuất hiện bậc thang, trước bậc thang còn có một ngôi nhà, trên cổng nhà đó còn treo biển, trên đó viết —— chùa Bảo An!
Lộ Vô Quy bị ba chữ "chùa Bảo An" dọa sợ đến ngớ ra, nàng nhìn chằm chằm ba chữ kia, mãi cho đến khi chính mình được đưa vào chùa Bảo An đi qua ba chữ đó, một luồng không khí khác thường xông tới, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đập vào mắt, quan tài chi chít chì chịt đếm không hết một tầng chồng một tầng, tầng tầng lớp lớp mà xếp thành một ngọn núi quan tài, ngọn núi quan tài ít nhất còn cao hơn bảo tháp bảy tầng.
Âm xà đếm không hết to to nhỏ nhỏ đang chiếm giữ ở trên núi quan tài, chúng nó từ khe hở giữa quan tài ra ra vào vào, quả thực xem ngọn núi quan tài này là ổ của chính mình.
Đỉnh cao nhất của núi quan tài còn có một cây liễu già cành lá xum xuê. Từng cành liễu luôn phấp phới giống như những con rắn dài ngoằng đang múa tung, Lộ Vô Quy không biết là nó cuốn lên gió âm hay là gió âm thổi loạn cành lá của nó.
Nàng nhìn cây liễu già trước mặt, trong đầu hiện ra tình cảnh trong ánh lửa đầy trời cây liễu già bị thiêu chết.
Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy hô hấp đều đình trệ.
Bỗng nhiên một tiếng va đập vang to "ầm", Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó nàng liền bay ra ngoài, cùng lúc nàng đang bay ra ngoài còn nhìn thấy quan tài của Du Đạo Pháp quay mòng mòng mà bay trên không trung, sau đó lại một tiếng "ầm" rơi chồng vào trên hai chiếc quan tài, ngay sau đó nàng liền đụng vào trên một chiếc quan tài, nàng ngã mạnh đến nỗi mắt trợn trắng chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đang đau, đến nửa ngày mới thở được một hơi.