Quỷ Hồn Trường Học

Chương 5




Chương 5: Kỳ quái

Nháo xong một trận ở căn tin, khi bước ra Triệu Tường mơ hồ nghe một tiếng mèo kêu. Một bóng người đi qua trước mặt cậu, Triệu Tường đuổi theo thì thấy bạn học cùng ban-Trần Kiệt.

"Đứng ngốc ở đây làm gì đó."

"A, không có gì, tôi có việc, cậu trở về trước đi."

Trần Kiệt bước một mình trên con đường nhỏ phía tây trường học, phong cảnh nơi này động lòng người, một bãi cỏ xanh mởn trải dài, phía trên màu xanh tự nhiên đó là hàng đá màu trắng ngà, xa một chút là một cái hồ nhân tạo nhỏ, nước trong ngắt, dưới hồ nuôi mấy con cá chép màu vàng kim, bình thường vẫn có nữ sinh đi qua rải vụn bánh mì xuống cho chúng, nơi này hoàn toàn được công nhận là nơi hẹn hò đệ nhất trong trường.

Xuyên qua lá cây, một cặp đôi ngồi trên băng ghế thân mật, từ xích đu treo trên đại thụ vang đến tiếng cười giỡn trong trẻo của nữ sinh.


Trần Kiệt trong phút chốc có cảm giác trôi nổi vô định, trong cùng một trường học, dù cho có người mất mạng, nhưng thời gian qua đi thìchỉ cần không dính dáng tới bản thân thì không ai còn nhớ, đúng không? Tình cảm giữa người với người lúc đó, thật sự rất nhạt nhòa.

Trong lòng Trần Kiệt lúc này đột nhiên dâng lên hận ý không rõ ràng, cậu không dám trở lại ký túc xá, cậu sợ vừa trở về liền sẽ nhớ tới người bạn thân Khâu Tiểu Hằng.

Cậu và Khẩu Tiểu Hằng là bạn từ nhỏ, quan hệ thân thiết, hai người cùng đi nhà trẻ, tiểu học, rồi từ trung học lên đại học cũng chưa từng tách ra, người lớn hai nhà cũng chưa từng dị nghị về mối quan hệ thân cận của hai người họ. Cậu từng nghĩ, bọn họ sẽ tiếp tục như vậy đi tiếp, kết hôn rồi chết đi, đều có gia đình riêng của nhau, sau đó hai nhà sẽ giữ gìn mối quan hệ mật thiết này. Con của bọn họ cũng giống họ, nếu là thanh mai trúc mã thì cho đính hôn, nếu là trúc mã – trúc mã thì chính là bọn họ phiên bản thứ hai còn gì...cậu đã từng nghĩ qua những điều này.


Nhưng hiện tại, bạn thân của mình, anh em tốt của mình, đang nằm ở nhà xác lạnh lẽo, thậm chí là không toàn thây.

Thật sự rất lạnh, cái rét hàn ở nhà xác, cậu ta luôn rất sợ lạnh, mùa đông luôn chui trong chăn mình.

Từ từ!

Dưới chăn có cái gì đó!

Thứ đó cũng từ dưới chăn chui ra, đối mặt với Trần Kiệt.

"Trần Kiệt, lạnh quá."

Nước mắt Trần Kiệt trong nháy mắt chảy xuống, gương mặt Khâu Tiểu Hằng tái nhợt bi thương nhìn hắn.

Đột nhiên gương mặt Khâu Tiểu Hằng chậm rãi mờ đi, Trần Kiệt kích động ngồi dậy, không có, không có Khẩu Tiểu Hằng.

Lúc này, Trần Kiệt mới nhận ra mình đang ở ký túc xá, trở về như thế nào cũng không nhớ. Trời tối từ khi nào không biết, ký túc xá hình như cũng chỉ có mình cậu, cậu liền lười bật đèn, để bóng đêm vây quanh, như vậy, có lẽ sẽ nhìn thấy Khâu Tiểu Hằng, dù là trong mộng.


Đêm đã khuya, trong ký túc xá giáo viên, cửa sổ tầng thứ hai lộ ra ánh sáng mỏng manh.

Nguồn sáng bên trong chỉ chiếu sáng được non nửa bàn làm việc, phần còn lại của căn phòng đều bị bóng tối bao lấy, đặc biệt là trong góc phòng tối đen, làm nổi bật không khí âm u trong phòng.

Yến Giang cũng không để ý cái đó, anh cau mày, nhìn tấm ảnh chụp duy nhất trên bàn.

Trong ảnh là một người, chính xác mà nói thì là một cổ thi thể, hơn nữa là một cổ thi thể vô cùng thê thảm! Đây là học sinh được phát hiện chết vào sáng nay, Khâu Tiểu Hằng.

Nửa thân trên Khâu Tiểu Hằng vẫn bình thường, từ eo xuống không còn chỗ nào nguyên vẹn, đặc biệt là eo đã muốn rời khỏi nửa người dưới, máu thịt mơ hồ, ruột theo khoang bụng như muốn trượt ra, kỳ lạ là ruột vẫn kéo dài đến sau cổ, sau đó trượt theo cổ quấn thành từng vòng, gương mặt tái xanh, rõ ràng là bị siết cổ tới chết, mà hung khí lại chính là ruột của mình.
Hung thủ vô cùng tàn nhẫn.

Ảnh này là Yến Giang trộm chụp, lúc ấy phát hiện ra là một giáo viên có tuổi, bởi khung cảnh có chút kinh khủng nên khi Yến Giang đến hiện trường vẫn chưa bị ai đụng chạm qua, anh thấy toàn vẹn cảnh đó. Lúc sau hiện trường bị cảnh sát phong tỏa, bởi vì sự kiện quá ly kỳ tàn nhẫn, ảnh chụp thi thể Khâu Tiểu Hằng đều không để lộ, chỉ có một tấm này do Yến Giang nhanh tay chụp lại.

Anh nhớ rõ lúc ấy nửa người trên Khẩu Tiểu Hằng ghé trên bàn, nửa dưới nằm trên mặt đất, đầu nhẹ nhàng gác trên bàn, hai tay cầm ruột của mình. Dạ dày Yến Giang một trận quay cuồng, rất ghê tởm, hung thủ không có nhân tính.

Không, có thể không phải "nhân" tính, hung thủ có thể là phi nhân loại.

Yến Giang tiếp tục hồi tưởng, lúc ấy sự chú ý của anh đều đặt trên Khâu Tiểu Hằng, chỉ mang máng nhớ xung quanh đầy trang sách, nằm bừa bộn vung vãi khắp nơi, một mảnh hỗn loạn.
Đây không phải sự việc thần quái thông thường, dựa vào kết cục của Khâu Tiểu Hằng có thể thấy thứ này cực kì hung ác.

Yến Giang thở dốc, anh có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của Khâu Tiểu Hằng trước khi chết, bởi vì anh đã từng lĩnh hội qua thứ "tuyệt vọng" này, như là cả thế giới đều sụp đổ dần dần trước mắt...

Yến Giang lắc đầu, đẩy suy nghĩ tuyệt vọng kia ra khỏi tâm trí. Anh bỗng nghĩ tới Triệu Tường, lời nói khinh thường xuất phát từ nội tâm không cam lòng đó đè trùng lên thân ảnh kia, anh biết, cậu sẽ không nghe cảnh báo của mình. Chỉ hy vọng đứa nhỏ kia không phải là kẻ tiếp theo, thật lòng anh không muốn cậu chết đâu...

Ngày kế, vừa bước ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy Triệu Tường thấp thỏm đứng kia, Yến Giang nhìn cậu cũng không bước vào.
Triệu Tường đứng phía sau gọi, "Thầy."

Yến Giang quay đầu hờ hững nói, "Bạn học, tôi không phải thầy của cậu."

Triệu Tường suýt nữa sặc nước miếng, bởi vì mẹ cũng là giáo viên nên cậu đối với giáo viên đều có sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm, lại bởi vì thành tích học không tốt nên đối với nghề nghiệp này có chút sùng bái. Nhưng nhìn Yến Giang thì Triệu Tường mất sạch tâm lý kính trọng, cậu nghĩ thầm, người như vậy cũng có thể làm giáo viên sao, không phải giáo viên là nghề nghiệp thần thánh sao?

Yến Giang không kiên nhẫn nói, "Bạn học Triệu Tường, có chuyện gì?"

Nhìn nhìn xung quanh không có ai Triệu Tường mới nhỏ giọng nói, "Học sinh mất mạng hôm qua là Khâu Tiểu Hằng phải không?"

Không đợi Yến Giang đáp lời, cậu nói tiếp, "Tiếp theo là Trần Kiệt."

"Cậu lại cảm nhận được?"
"Đúng vậy. Hôm qua, sau sự kiện của Khâu Tiểu Hằng, em vô ý đụng phải Trần Kiệt, lúc đó em còn không biết bọn họ có liên quan, chỉ chú ý vì cảm giác nguy hiểm ở gần cậu ta, đi hỏi thăm một chút xem cậu ta thường đi cùng ai thì phát hiện Khâu Tiểu Hằng là bạn thân, cực kì thân."

"Sau đó?"

"Em đoán cậu ta và Khâu Tiểu Hằng đều nhìn thấy bức tranh kia."

"Hơn nữa.", Triệu Tường dừng một chút, "Bởi vì có một thanh âm nên em mới để ý tới Trần Kiệt, tiếng mèo kêu."

Yến Giang hỏi, "Cậu xác định tiếp theo là Trần Kiệt?"

Triệu Tường nghĩ nghĩ nói, "Không chắc chắn lắm, nhưng cậu ta cùng sự việc có liên quan."

Yến Giang cân nhắc một lát, nói, "Được rồi, sau khi tan học đi tìm Trần Kiệt."

"Hiện tại không được?"

Yến Giang cười nói, "Tiết đầu là tiết của tôi."

Triệu Tường không nói gì, trong đầu nghĩ thầm, đụng tới công việc là làm hết phận sự của giáo viên cũng không biết là tốt hay xấu nữa, nhất là, cậu không muốn lên lớp tí nào.
Sau khi tan học, hai người hẹn gặp mặt dưới lầu, Triệu Tường đợi một hồi lâu mới thấy Yến Giang đi ra, còn dẫn theo một người, nhìn gần lại phát hiện ra chính là Chu Hân Vũ vốn đã biến mất.

Sắc mặt Yến Giang cũng không tốt gì cho cam, anh cũng không hiểu bằng cách nào Chu Hân Vũ có thể trở lại.

Đến thời gian đã hẹn, Yến Giang đi đến văn phòng dự định cất giáo án mới đi gặp Triệu Tường. Văn phòng của anh ở cuối hành lang, đối diện là phòng trữ vật, giáo viên bình thường không có việc sẽ không đi hướng này. Anh vừa mới đến cửa phòng làm việc liền phát hiện không bình thường, cửa phòng trữ vật mở. Yến Giang nhìn thoáng qua liền tròn mắt, Chu Hân Vũ ngơ ngẩng đứng trong đó không nhúc nhích. Yến Giang gọi cô mới giật mình bừng tỉnh, bộ dạng đó làm Yến Giang cũng giật mình theo. Anh nhìn bên trong không có gì dị thường mới cùng Chu Hân Vũ đi xuống.
Trong tâm Triệu Tường có rất nhiều nghi vấn. Nói thật, lúc Chu Hân Vũ biến mất, Triệu Tường không cho là cô còn sống, bây giờ thì không chỉ còn sống mà còn hoàn hảo trở lại, đây không phải là tìm người nghi ngờ mình sao. Không, phải nói là, nó muốn chúng ta đặc biệt chú ý cô?

Triệu Tường rối loạn.

Lúc này Yến Giang lên tiếng, "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, Chu Hân Vũ cũng cùng đi đi."

Chu Hân Vũ có chút nóng nảy, cô vốn là dưới tình trạng ngây ngốc bị kéo tới đây, bây giờ phục hồi tinh thần thì thứ nghĩ tới đầu tiên là bức tranh của cô, không biết nó thế nào rồi, vốn nghĩ trở lại nhìn xem giờ nghe Yến Giang nói vậy liền phản đối, "Thầy Yến, em còn có chuyện, không bằng nói luôn bây giờ đi!"

Yến Giang nhíu nhíu mày, nói, "Nếu là chuyện bức tranh, nghe thầy nói xong cũng không muộn, thực tế, thầy phải giải thích liên quan của em và bức tranh."
Cho nên Chu Hân Vũ vẫn đi theo bọn họ.

Ba người tìm một nơi yên tĩnh, Chu Hân Vũ đặt câu hỏi đầu tiên, cô nhìn Yến Giang, "Thầy Yến, tranh của em có vấn đề gì?"

Yến Giang vừa định nói chuyện, không ngờ Triệu Tường xen miệng nói, "Chu Hân Vũ, hai ngày này câu đi đâu?"

Chu Hân Vũ nghi hoặc nhìn cậu, "Cái gì mà hai ngày?"

"Cậu biến mất hai ngày là đi đâu?"

"Cái gì biến mất? Không phải tôi vẫn luôn ở đây sao?"

Triệu Tường tạm dừng, nói, "Hôm này là ngày 22, thứ sáu."

Chu Hân Vũ ngạc nhiên, "Hôm nay phải là ngày 20 chứ, thứ sáu là ngày tôi phải nộp bài tập."

Triệu Tường và Yến Giang không nói gì, yên lặng nhìn cô, cô có chút luống cuống, "Đừng nói giỡn! Triệu Tường, tôi không thể biến mất hai ngày mà một chút ký ức cũng không có!"

Yến Giang xem cũng hiểu sẽ không hỏi được cái gì có giá trị, thuận tiện nói, "Bạn học Chu Hân Vũ, có thể nói chuyện bức tranh kia không?"
"Bức tranh?"

"Chính là bức vẽ mèo kia."

Thấy cô còn do dự, Yến Giang bồi thêm một câu, "Có lẽ có liên quan tới việc em mất tích!"

Tuy Chu hân Vũ vẫn không tin chuyện mình biến mất hai ngày, cô nghĩ nghĩ cũng không có gì đáng giá, liền nói, "Trước kia cũng nói với thầy rồi, là vì có đoạn ký ức kia cực kì sâu sắc em mới không nhịn được vẽ lại."

Yến Giang nói, "Cái bọn thầy muốn biết là câu chuyện sau bức tranh."

Triệu Tường vẫn đứng cạnh nghe bọn họ nói, chẳng biết vì sao, cậu có cảm giác thời điểm Chu Hân Vũ xuất hiện có chút kì lạ, cậu khẳng định trên người cô không còn cảm giác nguy hiểm, chỉ là, cảm giác đó cũng hơi miễn cưỡng.

Chu Hân Vũ lạnh cả người, có lẽ là đối với lời bọn họ có chút tin tưởng, cũng có lẽ là từ lúc vẽ bức tranh kia tới nay xảy ra không ít chuyện, nên trong nỗi sợ giải thích từ đầu.
–Hết chương 5–