Sáng sớm hôm sau, Hà Du Nhiên ở trong lòng Tống Đạm Bạc mà tỉnh lại, thân thể hai người dán sát vào nhau. Hà Du Nhiên có chút không thoải mái, cậu tránh thoát cái ôm của Tống Đạm Bạc, nhích nhích đến cạnh giường. Tống Đạm Bạc cũng đã tỉnh, anh ý thức được Hà Du Nhiên có thể không quá yêu thích cùng người khác tiếp xúc gần gũi, anh lên tiếng: “Tiểu Hà, cậu đã tỉnh? Cậu ngày hôm qua làm sao vậy? Hiện tại có thể nói cho tôi biết có chuyện gì không?” Hà Du Nhiên lộ ra vẻ do dự, sau đó có chút lạnh nhạt nói: “Em chỉ là cùng đồng học lúc tán gẫu chuyện cũ ở trường cảnh sát, trong lòng có chút cảm khái mà thôi. Cảm ơn Tống ca đã quan tâm em.” Dứt lời, Hà Du Nhiên nở ra một nụ cười hiền lành. Tống Đạm Bạc cười cười đưa tay chà sát một hồi sống mũi của Hà Du Nhiên, bộ dáng xem ra là đã yên tâm.
Tống Đạm Bạc đứng dậy rời khỏi ổ chăn, lúc nãy mới ý thức được thân thể chính mình không một mảnh vải che thân, Hà Du Nhiên liếc nhìn đến hạ thân của Tống Đạm Bạc, nơi đó……. Tống Đạm Bạc cảm giác được tầm mắt Hà Du Nhiên hướng phía dưới, anh cúi đầu vừa nhìn, trong nháy mắt máu trong người đều dâng lên tới mặt, vội vàng giải thích: “Hiện tượng tự nhiên thôi, chớ để ý a.” Hà Du Nhiên kéo chăn che lấy mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh nhìn Tống Đạm Bạc, giống như một tiểu hài tử xấu hổ. “Tôi đi tắm.” Tống Đạm Bạc dứt lời đứng dậy rời đi.
Tống Đạm Bạc ngâm mình trong bồn tắm, nhìn hạ thân chính mình đang dựng đứng, nghĩ thầm, sự vô ý câu dẫn của tiểu gia hỏa này thật sự có thể muốn mạng của mình a, may mà mình định tính tốt. Anh đưa tay nắm chặt hạ thân, tự mình chìm đắm bên trong hưởng thụ.
Một trận tiếng nhạc vang lên, người nào đó đang say sưa chìm đắm trong những tính toán của mình bị dọa cho nhảy dựng, một giây sau cậu mới ý thức được điện thoại của Tống Đạm Bạc đặt trên tủ đầu giường đang kêu. Cậu đứng dậy cầm lấy điện thoại di động, thấy trên màn hình điện thoại hiện tên một đội viên trong đội trinh sát hình sự, Hà Du Nhiên bắt máy, trong điện thoại truyền đến thanh âm hốt hoảng của đối phương, “Tống đội?” “Thật không tiện, tôi là Hà Du Nhiên, Tống đội đang tắm.” “Tiểu Hà, chúng ta nhận được báo án, tối hôm qua đã xảy ra án tử thứ tư, xin cậu lập tức chuyển cáo đến Tống đội.” “Được được, tôi biết rồi.” Hà Du Nhiên một bước nhảy xuống giường, vọt tới buồng tắm. Tống Đạm Bạc còn nằm trong bồn tắm, vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị chưa thể thoát ra được. Thế nhưng khi nghe được tin tức, Tống Đạm Bạc hành động như hít thuốc, nhanh chóng bật dậy, hai người mười phút sau song song rời nhà hỏa tốc đi tới cục cảnh sát.