Quỷ Hô Bắt Quỷ

Quyển 9 - Chương 30: Quan Ký Lục




Dịch: Tuyệt Hàn

***

Miêu Gia đứng một mình trước cửa nhà thờ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang dần tối. Trong đầu hắn đầy những giả thuyết và suy đoán, nhưng những manh mối đã biết lại có hạn. Nếu như không có thêm bất kỳ gợi ý nào thì ở trong không gian vốn bị phong bế này, hắn vẫn tương đối bị động.

Tề Băng đi tới từ phía sau, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: "Hiện tại mọi người còn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng nếu như tình huống này tiếp tục đến ngày mai, thực phẩm và nước uống sẽ là một vấn đề lớn. Mặc dù là ta và Dụ Hinh có thể kiên trì, nhưng những người khác tối đa trong hai ngày sẽ mất nước trầm trọng."

Miêu Gia cười lạnh nói: "Hừ. Hai ngày... Ngươi cũng đã cân nhắc tới xa như vậy rồi cơ. Bây giờ trời cũng đã tối rồi, quỷ mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong cái thị trấn này, có thể bình an vượt qua đêm nay mới là vấn đề lớn nhất."

Tề Băng trả lời: "Ngoại trừ ba chúng ta, những người còn lại là William, hai thầy giáo cùng ba nữ sinh, tổng cộng sáu người. Chỉ cần tất cả mọi người tập hợp cùng một chỗ, phải bảo vệ điểm từng ấy người có lẽ cũng không khó."

Miêu Gia nói: "William thì có lẽ không sao, hắn tuy nhiên không biết rõ về chúng ta nhưng chắc hẳn cũng đã hiểu chúng ta không bình thường. Về phần những người khác, ta lại không hi vọng bọn họ biết quá nhiều..."

"Đây đã chẳng phải là thời điểm che dấu tung tích nữa rồi, chúng ta là người săn quỷ, bảo hộ những người vô tội không phải chính là lý do tồn tại của chúng ta hay sao?"

Miêu Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Lý do tồn tại... Ha ha, đúng vậy."

Hắn lại nhớ tới một buổi tối nhiều năm về trước: "Ta mới phát hiện từ khi vào nghề đến nay ta đã chẳng thể nhớ rõ mình đã cứu được bao nhiêu người nữa rồi... Thế nhưng ta lại nhớ rõ từng người mà ta không thể cứu... Hình dạng của bọn họ, tên tuổi. Tất cả ta đều nhớ rõ, mỗi khi nhớ tới những người này ta lại thấy trọng trách mình gánh trên vai thật nặng..."

"Hai vị." Đột nhiên một thanh âm vang lên.

Tề Băng rất kinh ngạc, vậy mà hắn không hề phát hiện ra có người đang tới gần.

Ngữ khí của Miêu Gia thong dong, hắn cũng không quay đầu lại nói: "Là giáo sư An hả?"

Giáo sư An khẽ vuốt vuốt "mái tóc Đan Trường", hỏi: "Ta quấy rầy hai người hả?"

Miêu Gia tự giễu: "Đương nhiên là đã quấy rầy chúng ta rồi. Hồi ức của một thanh niên thời đại mới cứ như vậy mà đã bị ngươi cắt đứt."

Giáo sư An nở nụ cười, nụ cười này giống hệt với người huynh đệ Arthas(*), nói ngắn lại khuôn mặt và nụ cười kia hết sức tà ác. Hơn nữa hắn chỉ cười, cũng không phát ra tiếng cười...

(*)Arthas: Arthas Menethil đã bị bóng tối lợi dụng và trở thành Lich King với thanh kiếm Frostmourne trong tựa game Warcraft nổi tiếng.

"Mặc dù là ta cũng cảm thấy rất hứng thú với ngươi... Miêu Gia."

Trên khuôn mặt lá bài của Tề Băng chẳng hề thay đổi, nhưng nghe thấy những lời này của Arns, hắn vẫn cảm thấy có thứ gì đó là lạ. Chẳng lẽ người trước mặt này cũng có "năng lực linh hồn"? Hắn ở trong trường học lâu như vậy, vì sao lại không hề phát hiện ra?

Miêu Gia trực tiếp hỏi:"Dĩ nhiên ngươi lại chủ động tới, muốn cung cấp chút thông tin cho ta sao?"

Arns nói: "Đúng vậy, dù sao cái này cũng liên quan đến đến tính mạng của ta. Phải phá lệ cấp cho ngươi chút ít tin tức chứ."

Tề Băng không rõ hai vị người này vừa nói gì, hắn hỏi dò: "Giáo sư An, ngươi đến tột cùng là..."

Miêu Gia nói: "Hắn là Quan Ký Lục."

Câu này chẳng khác nào chưa nói, bởi vì Tề Băng căn bản chưa hề nghe nói qua Quan Ký Lục.

Arns tựa hồ biết rõ Tề Băng sẽ không hiểu, bởi vậy hắn lập tức bổ sung: "Gia tộc của chúng ta chính là người viết "Tận Thế Biên Niên Sử", trong đó có ghi chép rất nhiều sự tình trên thế giới này. Tỷ như Triệu Ma Trận lần trước, còn có sự kiện Phó Định An và Thời Lưu Giả mấy năm trước. Đương nhiên, còn có cả trận đại chiến giữa Lục Khôn và Thời Lưu Giả nữa..."

Miêu Gia hỏi: "Thời Lưu Giả? Không phải chúng là kẻ thôn phệ thời gian?"

"À, cũng có thể gọi như vậy. Thời Lưu Giả là gọi chung, mà kẻ thôn phệ thời gian chỉ là một nhánh của Thời Lưu Giả mà thôi. Sứ Giả Địa Ngục gọi bọn chúng như vậy, cũng vì các nhánh khác của Thời Lưu Giả hết sức hi hữu, hơn nữa sau khi quyết chiến cùng Lục Khôn thì gần như đã bị tuyệt diệt cả rồi."

"Thì ra là thế." Miêu Gia quay đầu đối nói với Tề Băng: "Này... Trở lại chuyện chính, tóm lại là Quan Ký Lục chính là mấy tên vô công rồi nghề đi nghe ngóng khắp nơi, đặc điểm chung là cảm giác tồn tại của bọn họ gần như bằng không. Mỗi khi có sự kiện lớn nào xảy ra, bọn họ cũng sẽ ở xa quan sát ghi chép, nên cơ bản chẳng ai phát hiện ra mấy tên dở hơi này.

Cũng rất giống Nhiếp Chính Vương, Quan Ký Lục cũng là một đám nằm ngoài thế sự, là kẻ rảnh rỗi trong sự vận hành của thế giới."

Khóe miệng Arns run rẩy: "Cái gì gọi là người rảnh rỗi? Ý nghĩa của "Tận Thế Biên Niên Sử" đối với cái vũ trụ này còn lớn hơn đám chuyên dùng bạo lực đi cứu mấy cái linh hồn."

Miêu Gia căn bản chẳng thèm nói lại hắn: "Dù sao cái quyển sách nát ngươi nói tới chúng ta cũng chẳng nhìn nổi. Nhưng việc trở về hiện thế hết sức quan trọng, giờ phút này chẳng phải ngươi là kẻ cần đám bạo lực chúng ta bảo kê hay sao?"

Arns chỉ đành than khổ: "Ôi Quan Ký Lục chúng ta mệnh khổ. Nhiếp Chính Vương còn có Thiên Hữu, tuyệt đối an toàn. Chúng ta lại khác hoàn toàn. Mỗi lần đi ra lắc lư... không... là đi ra ngoài công tác, làm không tốt đều rước họa vào thân. Ngay cả có cảm giác tồn tại bằng không cũng không thể bảo đảm ngươi được an toàn. Ngươi xem, lần này chẳng phải ta đã bị kéo vào cái đầm nước đục này sao?"

Hai ngày nay Tề Băng biết thêm rất nhiều kiến thức, nào là Nhiếp Chính Vương, Quan Ký Lục. Những thứ trước kia căn bản chưa nghe nói qua, hắn nghĩ đến là cấp bậc của mình không đủ, hóa ra cao tầng giới săn quỷ vẫn có rất nhiều bí mật và tri thức.

"Ân....An tiền bối, ngươi có thể trợ giúp chúng ta thế nào? Ngươi hẳn là không thể chiến đấu?"

Arns gật đầu: "Việc chiến đấu...không nên tìm ta, nhưng ta có chút tin tức về cái không gian này có thể đưa cho các ngươi đấy."

Miêu Gia nói: "Nói nhanh một chút, trời sắp tối rồi... Ta có dự cảm bất thường."

Arns có vẻ hơi sợ, hắn tranh thủ thời gian sửa sang thông tin rồi nói: "Ài... Về cái này thị trấn ma Bodie trong truyền thuyết, các ngươi biết được bao nhiêu?"

Miêu Gia trả lời: "Charlie Manson, là sát nhân lột da sát. Từ khi hắn đến thị trấn Bodie cho đến khi nó biến mất trên bản đồ, cái này ta cũng biết rõ một phần, nhưng ta không biết rõ cuối cùng ngày hôm đó - cũng chính là ngày 3 tháng 7 nằm 1924 đã phát sinh chuyện gì."

Arns nói: "Cái này có được ghi chép trong Biên Niên Sử, nên ta không thể nói cho các ngươi biết. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết chút ít thông tin khác, nguyên nhân giết người của Charlie Manson."

Tề Băng không nghĩ tới vị An tiền bối này cái gì cũng biết, vậy thật quá tốt. Hắn lập tức mở miệng: "Là cái gì?"

......

Vương Hủ cõng Yến Ly chạy nhanh trong rừng, với cả cánh rừng ngút ngàn không rõ diện tích này dù Vương Hủ đã chạy liên tục cả nửa giờ, hơn nữa không giảm bớt tốc độ, nhưng vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu đi ra tới bên ngoài.

"Yến học tỷ."

"Cái gì?"

"Ngươi còn có tri giác không?"

Yến Ly gắt giọng: "Ta đang hi vọng mình đã mất đi tri giác."

"A?" Vương Hủ cười nói: "Ta làm ngươi hưng phấn?"

Yến Ly ghìm chặt cổ của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám mặt dày nói vậy..."

Vương Hủ biết rõ nàng cũng chỉ tỏ ra ồn ào nhưng không dùng sức, hắn trả lời: "Nghiêm chỉnh mà nói, kỳ thật ta suốt cả quãng đường đều đang sờ ngươi..."

Hắn nói còn chưa dứt lời thì đã bị túm mất một dúm tóc...

Vương Hủ đau đến mức kêu la oai oái: "Này! Ta nói thật!"

Yến Ly nói: "Tay của ngươi dám làm thật?"

"Được rồi, ta không sờ soạng."

"A, cám ơn ngươi."

Vương Hủ trong nội tâm khinh thường: "Biến...... Trên đường đi ngươi cũng không nói cái gì, giờ chỉ hơi đùa một chút ngươi lại giận dỗi, đúng là không thể hiểu nổi nữ nhân..."

Sau đó Vương Hủ nghe thấy Yến Ly nói rất rõ ràng bên tai hắn: "Đồ ngốc."

"Quái! Ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?!"

Yến Ly: "Ngươi đang suy nghĩ gì..."

Vương Hủ tranh thủ thời gian đổi giọng: "À ừ... Không có gì. Vừa nãy... Ta vừa rồi muốn nói cái gì ý nhỉ? Đúng rồi, phiến rừng này khiến chân ta mất đi cảm giác, theo lý thuyết chúng ta đều ở đây trong chạy nửa giờ rồi, ngươi có lẽ đã mất đi cảm giác mới đúng chứ."

"À... Hóa ra là như vậy." Yến Ly giờ mới hiểu vì sao tối qua nàng cùng Dụ Hinh đi vào trong rừng cây thì rất nhanh đã mất đi ý thức.

Nàng suy nghĩ một chút nói: "Ta cảm thấy rừng cây này cũng không phải rừng đã cây khiến chúng ta mất đi cảm giác."

Vương Hủ nói: "À? Làm sao ngươi biết?"

Yến Ly trả lời: "Hương vị, trong rừng cây kia đều là mùi hôi thối của thi thể, hiện tại xung quanh chúng ta cũng không có."

"Đúng vậy a..." Vương Hủ chợt hiểu ra: "Chuyện gì vậy? Là do không gian xung quanh lâu đài kia thay đổi rồi?"

"Ta nào biết được... Nhưng ta có thể đoán mảnh đất có tượng sáp chúng ta vừa đứng có vấn đề. Tại sao trong sa mạc có thể có một khu đất trống và một tòa lâu đài? Có lẽ, đây mới chính là địa điểm thực. Khi trước có lẽ chúng ta đã ở trong một loại ảo cảnh."

Vương Hủ quay đầu lại nói: "Ảo ảnh chỉ nhìn không sờ thấy được cơ mà?"

"Ngươi nói gì đó. Sờ cái gì?" Yến Ly véo thật mạnh lên cánh tay của Vương Hủ.

Vương Hủ giở thói xấ bất thành đành nói: "Yến học tỷ, ngươi không phải đang ốm sao? Sao lại có sức lớn vậy?"

"Sau khi ta tỉnh lại thì cảm thấy ổn rồi." Nàng tức giận nói một câu. Sau đó dùng thanh âm tà ác nói: "Làm sao? Nếu ta toàn thân vô lực thì ngươi tính làm gì?"

Vương Hủ lập tứcchối bỏ: "Không dám, không dám... Như thế này đã là cực hạn của ta rồi..."

Hai kẻ đang liếc mắt đưa tình này đã tới phần cuối của rừng cây, tầm mắt phía trước được mở rộng, bọn họ phát hiện mình vẫn đang ở trên một mảnh đất tương đối cao. Mà xa xa bên trên bình nguyên, qua ánh trăng mờ có thể thấy được một thôn nhỏ.

Đêm nay, trong thôn hình như xảy ra chuyện lớn, bởi vì Vương Hủ thấy rất nhiều bó đuốc sáng rực. Một đám khoảng trên trăm người đang di chuyển rất nhanh.

Mà phương hướng những người này tiến lên, đúng là chỗ hắn và Yến Ly...