Cảnh sân khấu thay đổi, nội dung cốt truyện diễn ra thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, người vất vả nhất không ai khác ngoài Yến Ly. Gần như cảnh sân khấu nào cũng có mặt nàng đứng giải thích ở sân khấu phụ, một phần để thúc đẩy cốt truyện, một phần là miêu tả tâm lý nhân vật ở góc độ của người thứ ba.
Có lẽ không thể tìm thấy người thứ hai cho công việc đọc lời thoại của Yến Ly. Nếu như để Tề Băng đọc kịch bản thì hắn sẽ không đọc sai một chữ. Nhưng gương mặt lạnh như lá bài và giọng đọc đều đều của hắn có thể biến vở kịch thành thể loại kinh dị.
Trong chớp mắt đã chuyển tới cảnh thứ hai, hoàng tử đi đến đầm lầy.
Lâu đài ở ngay trước mắt, chỉ cần tiêu diệt trùm cuối là Vương Hủ thì có thể nhận được kết cục hạnh phúc.
Nhờ trước đó tập luyện kỹ càng nên Sở Phàm giả vờ huơ kiếm đấu mười hiệp với Vương Hủ, kế tiếp Vương Hủ hét thảm rồi lăn đùng ra.
Hoàng tử bước vào cửa thành, cũng tức là phía sau sân khấu.
Lúc này là phần diễn của Dụ Hinh. Nàng nói với quái vật Vương Hủ đang thoi thóp: “Quái vật ơi quái vật, ta đã cảnh cáo ngươi nhưng sự ngạo mạn của ngươi khiến ngươi mất đi tính mạng.”
Vương Hủ nằm trên mặt đất, giả vờ gắng gượng nói: "Cái chết của ta thật vô nghĩa. Phải rồi, ta là cái ác nhưng không có cái ác thì làm sao có chính nghĩa? Cho nên cái ác đôi lúc không phải là quá xấu."
Đến đây, sân khấu chuyển ngay tới cảnh cuối.
Vương Hủ và Dụ Hinh ra sau hậu trường.
Cảnh bên kia có một chiếc giường lớn, công chúa nằm im trên đó. Tuy Thượng Linh Tuyết đã từng xuất hiện sân khấu nhưng trang phục công chúa của nàng một lần nữa lại gây nên những tiếng ồn không ngớt.
Vương Hủ lui về hậu trường rồi cởi trang phục quái vật ra. Vở kịch của hắn tới đó là hết, chỉ ra ngoài chào nữa là xong chuyện.
Tề Băng phụ trách kéo màn sân khấu đi tới vỗ vai hắn: “Không tệ, ngươi diễn tốt hơn Sở Phàm nhiều. Thằng ôn đó kiêu ngạo quá chừng."
Khuôn mặt Vương Hủ vô cùng nghiêm túc. Mắt hắn mở trừng, trông có vẻ rất đau khổ.
"Tề Băng, có chuyện không hay rồi."
Tề Băng ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
"Bây giờ ta bị kích thích đến mức không thể khống chế được."
"Hả?"
"Ta không thể để cho Sở Phàm hôn Thượng Linh Tuyết!"
"Gì cơ?" Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tề Băng cho rằng Vương Hủ đã khôi phục ký ức.
"Thật kỳ lạ, rõ ràng ta với nàng không thân thiết nhưng trong đầu luôn có tiếng nói nhắc ta ngăn chuyện này xảy ra."
"Này, bây giờ vẫn còn là lúc diễn. Ngươi không nên làm bừa."
Bấy giờ, Sở Phàm đang ngất ngây đọc lời thoại trên sân khấu: "Nguyện rằng ta có thể miêu tả được đôi mắt xinh đẹp của nàng, bởi vì ta sinh ra vì đôi mắt đẹp đó. Nếu như hoa hồng buổi sáng có thể ghen tị thì nó sẽ vì cặp môi nàng mà khô héo rũ cành. Giọng nói nàng chắc hẳn ngọt ngào như có mật ong trên đầu lưỡi, ta nguyện vì nàng đuổi sơn ca ra khỏi hoa viên..."
Nhìn cảnh này trên sân khấu phụ, Yến Ly như muốn nói điều gì nhưng chẳng thể nói nên lời.
"Nếu xinh đẹp là một cái tội thì nguyện cho đôi môi ta nhiễm tội của nàng. Từ nay về sau, chúng ta nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời."
Cuối cùng thì Sở Phàm đã đọc xong lời thoại. Hắn hưng phấn quỳ một gối, đưa tay về phía Thượng Linh Tuyết.
“Khoan đã!"
Ngay khi mọi người tưởng rằng câu chuyện sắp kết thúc thì một tiếng thét vang lên ở phía hậu trường.
Cánh tay của Sở Phàm cứng đờ giữa không trung.
Một nụ cười khó phát hiện nở trên khóe miệng Thượng Linh Tuyết. Chỉ có điều khán giả dưới sân khấu không thể nhìn thấy được nụ cười này.
Trong chớp mắt, Miêu Gia dưới sân khấu lên tinh thần: "Kịch hay sắp bắt đầu!"
Vẻ mặt của Lưu Hàng phấn khích hết biết: "Ặc! Không phải chứ!"
Vương Hủ bước ra với một bộ đồ của đàn ông thời trung cổ. Hình tượng đó không khác gì so với nông dân Giáp, Ất, Bính, Đinh trong điện ảnh.
"Oa, tình tiết phát triển thế này thì quả thật nằm ngoài dự liệu!"
"Vậy thì kết cục rồi sẽ như thế nào?"
Tiếng bàn tán rôm rả dưới sân khấu.
Sở Phàm đứng lên rồi rút kiếm ra thêm lần nữa: "Quái vật, thì ra ngươi vẫn chưa chết! Cho dù ngươi biến thành hình người thì cũng đừng mong che mắt được ta!"
Nói xong lời thoại tự phát, hắn xông lên định hạ đo ván Vương Hủ thêm lần nữa.
"Cảnh trước mắt nằm ngoài dự liệu của hoàng tử..."
Yến Ly bỗng cất cao giọng. Lời này vừa nói ra thì mọi người trên sân khấu chính đều phải tạm thời ngừng lại. Sở Phàm cũng không thể không dừng lại.
"Quái vật giữa đầm lầy biến thành một thanh niên bình thường, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ sau chuyện này còn có ẩn tình khác?"
Sau khi Yến Ly nói xong, Dụ Hinh đi ra sân khấu từ lối hậu trường. Nàng chặn trước người Vương Hủ: "Hoàng tử, e rằng hôm nay ngươi phải thất vọng rồi."
Sở Phàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Là loại người không đạt được mục đích thì không từ bỏ, hắn nói: "Nữ phù thủy! Giờ ngươi muốn đích thân ra tay phải không? Ta chẳng sợ đâu!"
Vương Hủ khẽ nói với Dụ Hinh: "Này, ngươi có kế hoạch gì không mà chạy lên đây?"
Dụ Hinh vừa hay có thể che miệng bằng cổ áo phù thủy. Điều đó giúp nàng đối diện với khán giả nhưng dưới sân khấu không hề hay biết cả hai đang thì thầm: "Đương nhiên rồi, ngươi tưởng ta không suy nghĩ mà xông lên đây như ngươi ư?"
"Ừm, nghĩa khí lắm. Lần này trông cậy hết vào ngươi!"
"Hừ, nếu không phải là Tề Băng nhờ thì còn lâu ta mới tham gia."
Hai người nói thầm vài câu. Mắt thấy Sở Phàm cầm kiếm xông lên chém, Dụ Hinh lóe lên ý định giết người.
Nàng giơ tay lên, ánh sáng màu tím từ trong tay áo bắn ra và đánh bay kiếm của hoàng tử.
"Oa! Hiệu ứng sân khấu thật lợi hại!"
"Không lẽ là kỹ thuật CG!" Dưới sân khấu lại trở nên ồn ào.
Sở Phàm giật mình không thôi, kinh hãi nghĩ: "Nàng đã làm gì? Vừa rồi là cái gì vậy?"
Giọng nói của Dụ Hinh trở nên đều đều: "Hoàng tử, ngươi có biết tại sao quái vật lại ghét thời điểm trời vừa sáng không?"
Bây giờ Sở Phàm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Đối phương nói gì thì hắn chỉ có thể phối hợp diễn theo: "Ta không biết."
"Bởi vì hắn bị ta nguyền rủa nên hễ mặt trời lên cao thì sẽ biến thành quái vật đáng sợ. Chỉ những lúc dưới ánh trăng, hắn mới trở lại diện mạo ban đầu."
Lời thoại của Dụ Hinh đã giải thích cho tạo hình của “người qua đường Giáp” Vương Hủ.
Trên sân khấu phụ, Yến Ly thở phào một hơi.
Nàng mở miệng đọc sau khi tự hạ quyết tâm:
"Lona tươi đẹp, nơi câu chuyện của chúng ta diễn ra.
Người dũng sĩ mạnh mẽ nhất, nỗ lực vì ngôi quốc vương.
Đứa con gái xinh đẹp của hắn, sinh tình với một kẻ bình dân.
Gia đình phản đối, đôi lứa chia ly.
Dũng sĩ lên ngôi vương, sau lưng là khô cốt.
Công chúa cầu phù thủy, nguyện chết đánh thức cha.
Kẻ bình dân yêu nàng sâu đậm, đã tới vùng đất nguyền rủa này.
Không có bảo kiếm và bạch mã, hắn vẫn dũng cảm không nề hà!
Vẻ ngoài quái vật, tâm địa cố chấp.
Lặng lẽ chờ đợi, không kể tháng ngày..."
Đến lúc này, khán giả dưới sân khấu mới hiểu ra cái hay của kịch bản. Thì ra sau lưng còn có một câu chuyện khác!
Ngay đến Miêu Gia cũng vỗ tay: "Xem ra cô bé này cũng có tài."
Bấy giờ, người buồn nhất trên sân khấu không ai khác ngoài hoàng tử Sở Phàm.
Hắn bị chơi “âm” vì hai cô gái này ngẫu hứng thay đổi kịch bản. Vai nam chính đột nhiên trở thành vai phản diện, mà vai phản diện lại trở thành vai nam chính.
"Ta muốn quyết đấu với ngươi!" Sở Phàm hét lên, chẳng thèm để tâm để phong độ của hoàng tử chi nữa.
Làm như chỉ có các ngươi mới đổi được kịch bản vậy! Ta cũng có thể diễn bậy! Hôm nay ta không thể không hôn Thượng Linh Tuyết!
Hắn cắn răng giậm chân, quyết giành chiến thắng bằng bất cứ giá nào. Đúng là một quyết định không hề có lý trí.
Dụ Hinh gặp biến nhưng không sợ: "Quái vật... à không... giờ ta nên gọi ngươi người trẻ tuổi, ngươi đã chịu đủ khổ nạn và chứng minh được tình yêu trung trinh của mình. Nay ta giải lời nguyền cho ngươi, hãy mau đi nắm lấy vận mệnh của mình!"
Nói xong, nàng lui vào hậu trường.
Vương Hủ cúi đầu. Khuôn mặt hắn bị mái tóc che khuất nên khán giả không thể nhìn thấy được biểu cảm. Nhưng nếu bọn họ có thể thấy được nụ cười gian xảo của hắn thì phỏng chừng sẽ đặt dấu chấm hỏi cực lớn đối với nhân vật chính diện này.
Vài giây sau, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Phàm
"Hoàng tử à, ta đã nói... là ngươi tự tìm đường chết!"